Võ Trường Thành sửng sốt, cười hỏi. “Ảnh hưởng như thế nào?”
Triệu Trân Trân nói: “Chú Võ viết báo rất giỏi, hôm nay cháu đã đọc lại hết các bài viết của chú mấy năm gần đây, có một bài luận về cần cù, tiết kiệm và tu dưỡng của con người. Chú nói đến người với người là không giống nhau, như vậy yêu cầu về chất lượng cuộc sống tự nhiên cũng không giống nhau. Cho nên, trên vấn đề cần cù, tiết kiệm này cũng không thể áp đặt, nếu không sẽ phạm vào sai lầm chủ nghĩa giáo điều. Nhưng cháu cảm thấy chú nói như vậy có chút không thỏa đáng. Bởi vì, con người không thể chọn cha mẹ cho mình, cho nên người với người sinh ra đã không giống nhau. Nhưng điều này không thể trở thành cái cớ để phân chia giai cấp. Về bản chất mà nói, mỗi người đều giống nhau, không có gì khác biệt. Vì thế, yêu cầu trên phương diện cần cù và tiết kiệm cũng như nhau.”
Cô dừng một chút lại tiếp tục nói: “Nếu chú Võ không chịu viết, chắc là sẽ phải đi nông trường tự mình trải nghiệm một chút thế nào là cuộc sống cần cù, tiết kiệm chân chính.”
Người như Võ Trường Thanh cũng giống như tất cả những người có tài văn chương khác, kiêu ngạo từ tận trong xương cốt. Khi ông ta nghe những lời này không hề có chút căng thẳng, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, nói: “Chủ tịch Triệu, cô đây là đang uy hiếp tôi sao?”
Triệu Trân Trân thu lại ý cười trên mặt, lại lấy từ trong túi ra hai phần tư liệu đưa cho ông ta.
Cục trưởng Võ xem qua một chút, không khỏi cau mày.
Triệu Trân Trân nghiêm mặt nói: “Cục trưởng Võ, bây giờ chú có ba lựa chọn. Thứ nhất, chú đảm bảo viết những bài báo này đủ số lượng và chất lượng, trước tiên cháu sẽ cho đăng chúng trên các tờ báo khác nhau ở Bình Thành. Thứ hai, nếu chú không viết báo, sáng mai cháu sẽ cho người đi thông báo và sắp xếp cho chú trao quyền cho cấp dưới để đến nông trường Thanh Hòa. Thứ ba, nếu chú không viết bài, cũng từ chối phân quyền, như vậy thì điều chờ đợi chú sẽ là kết cục bị xét nhà, tịch biên tài sản và tiếp nhận thẩm vấn đặc biệt.”
Sắc mặt Võ Trường Thanh lập tức thay đổi.
Triệu Trân Trân lo lắng cho bọn trẻ ở nhà, không chờ ông ta đưa ra quyết định mà bình tĩnh nói: “Cục trưởng Võ, chuyện này thật sự rất gấp, chuyện này liên quan đến vận mệnh sau này của chú. Khi nào chú cân nhắc xong thì hãy viết một bài báo rồi lập tức cho người mang sang, rồi cháu sẽ cho gửi đến Bình Thành ngay.”