Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Trân Trân đã nhận được bản thảo do cục trưởng Võ cho người mang tới. Cô cẩn thận đọc qua một lượt, không thể không khâm phục đầu óc của những phần tử trí thức này. Mặc dù có thể không ủng hộ quan điểm của cô, nhưng văn chương lưu loát được viết vô cùng mượt mà.
Cô lập tức để nó vào cùng với báo cáo công việc của mình rồi gửi bưu điện cho trưởng ban Trương.
Năm sáu ngày sau, Lôi Chấn Hoa và chị Nghiêm đều đã phát hiện vấn đề trong lối suy nghĩ của cục trưởng Võ, đang muốn níu lấy không buông. Không ngờ Triệu Trân Trân lấy một tờ báo chiều của Bình Thành ra, cực kỳ hứng thú để cho họ xem.
“Mọi người đều tới đây một chút đi! Tôi cũng là mới để ý đến, trên báo hôm nay có một bài văn được viết rất tốt! Hơn nữa còn là của đồng chí thuộc cục văn hóa Huệ Dương viết nữa!”
Chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa vừa nghe đến ba chữ cục văn hóa đã vội vàng chạy đến.
Không ngoài dự đoán, ký tên của tác giả chính là Võ Thường Thanh.
Bởi vì bài báo này mà hai phó chủ tịch không thể không tạm hoãn kế hoạch tịch biên tài sản của bản thân. Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là tiếp theo gần như mỗi cách một hai ngày, vị cục trưởng Võ này lại có bài đăng được tìm thấy trên báo, hơn nữa chủ đề của mỗi bài đều theo sát với thời cuộc, nội dung cũng tương đối tích cực hướng về phía trước. Nếu như người khác viết chủ đề văn chương thế này, nhất định sẽ viết không được hay lắm. Nhưng cục trưởng Võ có năng khiếu viết, cho dù là nịnh hót cũng khiến cho người ta cảm thấy có lý.
Văn chương của ông ta đã gây ra sức ảnh hưởng rất lớn trong vòng văn hóa của Bình Thành.
Chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa đều không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn mà cục trưởng Võ lại viết ra nhiều bài như thế, cảm thấy ông ta nhất định là bị điên rồi. Họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, bây giờ muốn ra tay tịch biên tài sản của cục trưởng Võ tuyệt đối là chuyện không thể nào nữa rồi. Đừng nói là Triệu Trân Trân không đồng ý, đoán chừng những lãnh đạo khác trong huyện cũng sẽ không đồng ý.
Vốn dĩ cho rằng lật đổ một cục trưởng cục văn hóa không có căn cơ là một chuyện rất dễ dàng, không ngờ lại có nhiều trắc trở đến như vậy. Mắt nhìn thấy tiền đã sắp vào túi lại bay mất, tâm trạng của hai người thiếu tiền là chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa đều vô cùng không tốt.
Triệu Trân Trân cảm thấy nhân tài giống như cục trưởng Võ thế này nhất định phải lợi dụng đầy đủ. Mặc dù nguy cơ bị tịch biên tài sản của ông ta đã qua rồi, nhưng cô suy nghĩ xuất phát từ phương diện công việc, thường vẫn sẽ để cho ông ta viết một đoạn văn theo chủ đề. Không những sẽ thông qua trưởng ban Trương để đăng lên báo chí của Bình Thành, mà còn một mình in mấy chục phần, phát xuống công đoàn của các đơn vị lớn ở Bình Thành.