Lãnh đạo của họ không được nhìn xa trông rộng, hành động quyết đoán, việc gì cũng giành lấy thời cơ trước như thị trưởng Trần, mà từng bước từng bước đi theo chính sách của bên trên. Kết quả của cách làm như thế chính là rất nhiều nơi cuối cùng đã loạn cả lên, không những ngày càng nghiêm trọng, mà còn liên tiếp phạm sai lầm, bỏ mặc không quan tâm.
Thế là chỉ trong vòng một tháng mười ngắn ngủi, nông trường Thanh Hòa đã có thêm hàng chục nghìn tội phạm lao động đến từ các tỉnh thành lân cận. Mặc dù diện tích đất của nông trường rất lớn, nhưng phòng ốc để ở lại không nhiều. Những người này trong thời gian ngắn tràn vào, nơi ở là một vấn đề lớn, ăn cơm cũng là một vấn đề lớn.
Liên quan đến vấn đề ăn uống, nông trường còn có hơn mười tấn lương thực cất trong kho. Trưởng nông trường Vương cũng không lo lắng lắm, nhưng mà vấn đề chỗ ở lại khiến anh ta rầu rĩ đến rụng cả một mảng tóc.
Sắp xếp chỗ ở trong nông trường vốn dĩ là một người một phòng, trưởng nông trường Vương đã cho sửa thành ba người một phòng. Nếu như chuyển cả gia đình thì bất kể mấy người cũng là cùng một phòng. Tính như vậy thì khó khăn lắm mới đủ ở. Vấn đề phòng ốc đã giải quyết rồi, nhưng trong phòng không có nhiều giường như thế. Mùa đông trải dưới đất thì người không chịu nổi cũng sẽ sinh bệnh.
Không còn cách nào khác. Trưởng nông trường Vương vẫn phải dùng vật liệu ngay tại chỗ, dẫn dắt tội phạm lao động thanh niên khỏe mạnh đến vùng núi hoang ở lân cận để chặt không ít cây cối, khiêng về chẻ ra thành bản để làm những chiếc giường gỗ đơn giản.
Làm xong tất cả giường gỗ cũng đã là tháng mười một rồi.
Mặc dù nông trường tạm thời không thiếu lương thực, nhưng nạn đói bên ngoài đã bắt đầu rồi.
Ở nông thôn, nơi chịu ảnh hưởng trước tiên nhất chính là những nơi nộp nhiều thuế lương thực nhưng phân chia xã viên ít, ví dụ như công xã Hồng Hưng. Mặc dù do phó chủ tịch huyện Bạch rơi đài, bí thư công xã ban đầu cũng từng bị cách ly thẩm tra, nhưng lúc đó thuế lương thực đã nộp xong rồi, trong nhà dân chúng đều thiếu lương thực. Mặc dù bí thư mới nhậm chức rất chân thành chịu trách nhiệm, nhưng cũng không có cách nào xoay sở.
Dân chúng trong thành phố mỗi tháng đều phải mua lương thực. Hơn nữa trước kia hạn chế mua mỗi lần năm ký, chính sách này dẫn đến việc các hộ gia đình không tích trữ được lương thực. Không có lương thực dư thừa chắc chắn sẽ phải mua, nhưng cửa hàng lương thực không đủ cung ứng, việc mua lương thực càng trở nên khó khăn hơn. Bây giờ muốn thuận lợi mua được lương thực thì nửa đêm phải cầm ghế đi xếp hàng.
Trời trở lạnh rồi, rất nhiều người ngày hôm sau mua được lương thực thì lại bị cảm lạnh.