Trong bối cảnh thế này, mười mấy tấn lương thực của nông trường bị người ta để ý đến là chuyện rất bình thường.
Người này chính Bạch Thiếu Bình, là trưởng trạm của trạm lương thực Bình Thành.
Trước giờ anh ta làm việc luôn to gan trực tiếp, không đi tìm trưởng ban Trương, mà viết sẵn văn bản yêu cầu. Nghe ngóng được thị trưởng Trần có thói quen ngủ trưa, ăn cơm trưa xong thì sớm đã đợi ở bên ngoài. Thư ký vừa thông báo thì lập tức đi vào báo cáo công việc trực tiếp cho thị trưởng Trần.
Trần Hữu Tùng không thích loại cấp dưới vượt cấp báo cáo như thế này lắm, nhưng mà gần đây cả thành phố đều náo loạn vì chuyện thiếu lương thực, ông ta lại muốn nghe thử vị trưởng trạm này có thể có biện pháp gì hay không.
“Thị trưởng Trần! Thật xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi!”
Trần Hữu Tùng liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi hỏi: “Có việc gì gấp sao?”
Bạch Thiếu Bình đưa báo cáo công việc của mình qua và nói: “Gần đây bởi vì hai mùa hạ và thu thất thu, trong thành phố xuất hiện hiện tượng cướp lương thực. Toàn thể nhân viên công tác của trạm lương thực chúng tôi đều rất lo lắng, nhưng nhất định phải có một lượng lương thực dự trữ, phần này là không thể động vào. Cho nên điều mà tôi nghĩ là làm thế nào để tìm được càng nhiều nguồn lương thực mang tính chất lưu động trong điều kiện tiên quyết này!”
Thị trưởng Trần đã đọc xong báo cáo, sắc mặt tối sầm hỏi: “Ý của cậu là muốn điều động lương thực của nông trường Thanh Hòa?”
Bạch Thiếu Bình cười đắc ý nói: “Mặc dù nông trường Thanh Hòa ở trong khu vực quản lý của chúng ta, nhưng trên thực tế lại là một một mảnh đất lệ thuộc, không thuộc địa phận của chúng ta. Nhưng trong quá trình xây dựng, Bình Thành của chúng ta đã ra tiền ra sức, mãi đến ngày nay những bộ phận liên quan cũng không có bất kỳ động thái gì. Vốn dĩ là chúng ta đã phải chịu thiệt thòi rồi. Để cho nông trường ra chút lương thực, đó còn không phải là chuyện nên làm sao?”
Thị trưởng Trần lạnh lùng nói: “Cậu điều lương thực qua đây, vậy hơn mười nghìn người của nông trường sẽ ăn cái gì?”
Bạch Thiếu Bình sững sờ. Vấn đề này anh ta chưa từng suy nghĩ đến. Bởi vì trong mắt anh ta, phạm nhân thì không được xem là người.
“Nông trường không phải có cấp trên cấp lương thực xuống sao?”
Vẻ mặt của thị trưởng Trần càng tối sầm hơn. Anh ta không khách sáo phản bác: “Cậu cũng biết bây giờ khắp nơi đều loạn lên vì thiếu lương thực. Nếu như cấp trên không cấp phát lương thực thì những người trong nông trường sẽ chết đói đấy!”
Bạch Thiếu Bình không cảm thấy vấn đề ăn uống của phạm nhân là một vấn đề. Anh ta vẫn còn muốn nói nữa. Thị trường Trần đã không nhịn được nói: “Trạm lương thực các cậu trở về bàn bạc lại với nhau, rồi đưa ra một sách lược vẹn toàn!”