Bạch Thiếu Bình chỉ có thể chán chường bỏ đi.
Thị trưởng Trần đoán không sai. Bắt đầu từ tháng mười hai, số lượng lương thực mà nông trường được cấp phát chỉ còn lại một nửa. Ban đầu nông trường có hơn bốn nghìn người, bây giờ là hơn mười bốn nghìn người. Nói cách khác là bây giờ lương thực cấp trên cấp phát chỉ đủ cho bảy nghìn người ăn, hơn bảy nghìn người còn lại không có cơm ăn.
Trưởng nông trường Vương không có cách nào, chỉ có thể sử dụng lương thực trong kho của nông trường thôi. Hơn nữa thức ăn của nhà ăn cũng giảm xuống đến mức độ thấp nhất trong lịch sử. Trong thức ăn không có dầu là điều chắc chắn, cháo cũng không cung cấp nữa, bánh bao bột ngô sáng tối mỗi buổi một cái, chỉ có buổi trưa là hai cái.
So với những lao động nam cường tráng, ảnh hưởng mà nữ giới phải chịu không phải là quá lớn. Ví dụ như Ngô Thanh Phương, vốn dĩ sức ăn ít, ăn một cái bánh bao bột ngô đã đủ no rồi. Con trai của cô ấy mặc dù không ăn được cháo, nhưng có lương khô do Ngô Khải Nguyên gửi đến, lần gần nhất trong túi còn có một bình sữa mạch nha. Cuộc sống của cậu bé đã tốt hơn trước kia nhiều. Điều khiến Ngô Thanh Phương vui mừng nhất là cuối cùng con trai Đằng Đằng cũng đã biết nói chuyện rồi.
“Chị Thanh Phương, tôi đi ra một chút, chị đợi tôi trở về nhé, đừng khóa cửa!” Chỗ ở trong nông trường eo hẹp, thầy Lâm còn chưa được thả ra ngoài, Miêu Lan Lan chủ động yêu cầu xin được ở cùng cô ấy. Mặc dù Ngô Thanh Phương không tình nguyện lắm, nhưng cô ấy cũng không thân với những người nữ khác ở nông trường nên chỉ có thể đồng ý.
Thật sự ở chung với nhau Ngô Thanh Phương phát hiện Miêu Lan Lan này mặc dù nhân phẩm không ra gì, nhưng thói quen vệ sinh lại rất tốt, cũng chính vì vậy mà thích hợp ở cùng nhau.
“Được rồi! Cô đừng về trễ quá nhé!”
Lúc ban đầu Ngô Thanh Phương rất buồn bực. Cả buổi tối Miêu Lan Lan đi ra ngoài làm gì, sau đó mỗi lần cô ta trở về đều mang theo chút đồ ăn ngon về. Ở nông trường này ai có thể ăn ngon mỗi ngày như thế? Đương nhiên chỉ có một mình trưởng nông trường Vương rồi.
“Tiểu Miêu, cô thử món cá chua ngọt này xem, mùi vị rất ngon đấy!”
Dưới ánh đèn hoàng hôn, Miêu Lan Lan cười rất vui vẻ. Cô ta gắp một miếng thịt cá ăn rồi nói một cách rất khoa trương: “Ôi, cá này ngon thật đấy!”
Trưởng nông trường Vương chính là thích nhìn dáng vẻ tham ăn lúc ăn cơm của cô ta, cười nói: “Tiểu Miêu ăn chậm thôi, cá có xương đấy!”
Miêu Lan Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi ăn xong bữa khuya, Miêu Lan Lan vui vẻ chuẩn bị đi. Trưởng nông trường Vương lấy ra một lá thư yêu cầu từ trong tủ hồ sơ ra đưa cho Miêu Lan Lan xem qua.
“Nông trường muốn làm trường học à?”
Trưởng nông trường Vương gật đầu nói: “Bây giờ người của nông trường ngày càng nhiều, cả gia đình chuyển đến cũng không ít. Tôi đã làm thống kê rồi, dưới bảy tuổi có hơn một trăm đứa, bảy đến dưới mười hai tuổi có trên ba trăm đứa, trên mười hai tuổi cũng có hơn một trăm đứa, hoàn toàn có thể tổ chức lớp tiểu học và trung học rồi. Hơn nữa nhìn xu thế nông trường thì sau này sẽ không ngừng có tội phạm lao động vào. Chúng ta mở trường, một là có thể giải quyết vấn đề công việc cho đồng chí nữ các cô, hai là có thể động viên cảm xúc của các phạm nhân. Lỡ như nhiều người như thế làm loạn lên là vô cùng nguy hiểm đấy!”