Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477:

Chương 477:

Miêu Lan Lan vừa mừng vừa sợ. Nếu như thật sự tổ chức tiểu học thì cô ta chắc chắn có thể làm giáo viên tiểu học. Mặc dù như vậy có thể không cần ra lao động nữa, nhưng một giáo viên cấp ba như cô ta dạy học sinh tiểu học thật sự là có chút phí tài. Cô ta mới cười nói: “Trưởng nông trường Vương, anh thấy tôi làm hiệu trưởng thì thế nào?”

Trưởng nông trường Vương lắc đầu. Đây không phải chuyện mà anh ta có thể tùy tiện tự quyết định giống như ăn một bữa ăn khuya. Anh ta nói: “Đừng nói là bây giờ yêu cầu còn chưa được đưa lên trên, cho dù là cấp trên đồng ý rồi thì chuyện bổ nhiệm hiệu trưởng cũng không phải là chuyện một mình tôi có thể quyết định được!”

Miêu Lan Lan gật đầu rồi đi.

Thủ tục phê duyệt một trường học vô cùng rườm rà. Cộng thêm sau khi xin thành công, tất cả trường học đều phải xây mới, điều này cần một khoản tiền lớn. Do đó mãi cho đến tháng tám, trường tiểu học của nông trường mới xem như được xây xong.

Vì để dễ quản lý, phần lớn giáo viên trong trường đều được điều động từ trong nông trường. Miêu Lan Lan và Ngô Thanh Phương đều như ý nguyện được làm giáo viên. Trình độ học vấn của hai người họ tương đối cao, được làm giáo viên trung học.

Mặc dù kết quả giống nhau, nhưng tâm thế của hai người lại khác nhau. Ngô Thanh Phương là vui mừng kích động, còn Miêu Lan Lan đương nhiên cũng vui mừng, nhưng vẫn luôn có chút không cam tâm.

Cô ta cảm thấy cô ta có tư cách làm hiệu trưởng.

Điều khiến cô ta không ngờ tới chính là hiệu trưởng do cấp trên điều động không phải ai khác mà chính là “hồ ly tinh” Triệu Trân Trân.

Cùng lúc đó, nhóm người Vương Văn Quảng cũng đã kết thúc nhiệm vụ mở rộng hơn một năm, dẫn theo tổ dự án quay về. Đương nhiên không thể trở về nông trường lao động chân tay nữa, mà đặc biệt thành lập tổ khoa học kỹ thuật của nông trường. Vương Văn Quảng làm tổ trưởng, phòng làm việc kiêm phòng thí nghiệm cách trường tiểu học của nông trường chỉ khoảng một trăm mét.

“Mẹ, con không muốn chuyển trường!”

Vương Kiến Dân trước giờ vẫn rất hiểu chuyện, sau khi nghe xong lời mẹ nói, không chút nghĩ ngợi đã lập tức từ chối.

Triệu Trân Trân cũng không thấy bất ngờ. Thấm thoát đã một năm trôi qua, cô và các con đã quen với cuộc sống ở huyện Huệ Dương. Kiến Dân đã học xong lớp bốn rồi, khai giảng sẽ lên lớp năm. Mặc dù cậu bé nhảy một lớp nhưng thành tích vẫn rất tốt, mối quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất tốt. Cậu bé đã có hẹn với mấy đứa bạn phải cùng nhau lên trường trung học số một của huyện Huệ Dương.

Vương Kiến Quốc cũng lắc đầu nói: “Mẹ! Con cũng không muốn chuyển trường!”

Vương Kiến Xương nhìn thấy anh cả và anh hai như vậy thì cũng nói to: “Mẹ, con cũng không đi!”

Chỉ có Tiểu Kiến Minh ba tuổi là nhìn anh này, lại nhìn anh kia, cuối cùng nhìn mẹ hình như không được vui, rất thông minh ngậm miệng lại không nói gì cả.

Triệu Trân Trân có chút bất đắc dĩ cười cười, mở gói bánh bích quy trong tay ra nói: “Vậy mẹ hỏi lại các con một câu hỏi nhé. Nếu như đến nông trường các con có thể gặp được cha hàng ngày, vậy các con có bằng lòng đi không?”

Vương Kiến Xương mím môi mấy giây, là đứa đầu tiên gió chiều nào theo chiều đó, thằng nhóc do dự nói: “Mẹ, mẹ nói thật chứ?”

Triệu Trân Trân ra sức gật đầu.

Vương Kiến Xương đã hơn sáu tuổi rồi, khai giảng sẽ học lớp một rồi. Điều này cũng có nghĩa là bất kể đến đâu để học tiểu học thì tất nhiên cũng phải rời khỏi trường mẫu giáo hiện tại, vì vậy thằng nhóc không cố chấp như Kiến Dân và Kiến Quốc. Hơn nữa nói thật lòng, sau khi tan học ở trường mẫu giáo, có rất nhiều bạn nhỏ được cha đến đón. Thằng nhóc đã cẩn thận quan sát rồi, trong lớp có hơn hai mươi bạn học, cha của các bạn khác đều đã từng đến đón, gần như cách ngày thì đẩy xe đạp đến đón, có lúc trên xe còn cột một quả bóng bay xinh đẹp nữa!

“Mẹ! Nếu như con đến nông trường học tiểu học, sau khi tan học cha có thể đến đón con đúng không?”

Triệu Trân Trân hơi sửng sốt nhưng vẫn nói: “Đương nhiên có thể rồi!”

Vương Kiến Xương lập tức vui mừng nói: “Được rồi, vậy thì con sẽ đi!”

Vương Kiến Minh nhìn anh ba, cười hì hì vỗ tay nói: “Tứ Bảo cũng đi nữa!”

Vương Kiến Dân nhìn em trai và mẹ một cái, nhíu chặt mày. Vương Kiến Quốc nhìn thấy anh không lên tiếng, cũng không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment