Triệu Trân Trân đi tới vỗ đầu con trai lớn, nói: “Kiến Dân, chúng ta khoan thảo luận vấn đề này nhé, buổi trưa chúng ta sẽ gói bánh sủi cảo ăn có được không?”
Sau khi sang xuân, nguồn cung ứng lương thực khắp nơi ở Bình Thành ngày càng trở nên eo hẹp, hơn nữa nguồn cung lương thực tinh của cửa hàng lương thực còn ngày càng ít, thức ăn thô ngày càng nhiều. So với lương thực tinh, thức ăn thô ví dụ những loại như bột ngô, bột cao lương, bột khoai lang này còn tương đối dễ mua được, hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn một chút so với bột mì. Vì vậy dân chúng vẫn bằng lòng mua, đặc biệt là những gia đình đông nhân khẩu.
Sáng sớm bốn giờ Triệu Trân Trân đã mang theo một cái túi to đi xếp hàng, kết quả chỉ mua được một ký rưỡi bột mì, còn có ba ký rưỡi thức ăn thô do hạn ngạch đổi thành, mua thêm bảy ký rưỡi bột khoai lang.
Vương Kiến Xương vừa nghe nói ăn bánh sủi cảo thì rất vui mừng. Thằng nhóc cực kỳ hứng thú nói: “Mẹ, chúng ta gói sủi cảo nhân gì thế ạ, có cần con đến cửa hàng thịt xếp hàng không ạ?” Bọn nhỏ lớn nhanh như thổi, Kiến Dân Kiến Quốc đã mười tuổi rồi, vóc dáng còn muốn cao hơn cả Triệu Trân Trân, không những ở nhà giúp cô làm việc nhà mà ra ngoài làm chân chạy việc cũng rất vui lòng làm. Đặc biệt là Vương Kiến Quốc, rất thích cầm tiền và phiếu mẹ đưa đến cửa hàng thịt, cửa hàng phụ phẩm để xếp hàng. Việc này khiến cho thằng bé có một loại cảm giác là mình đã lớn rồi.
Cung ứng lương thực đã eo hẹp rồi. Ở nông thôn rất nhiều người mài hết bột còn phải trộn trấu cám vào để cùng ăn. Đương nhiên không thể nuôi thêm gà vịt, bởi vì gà vịt không thể ăn no nếu chỉ dựa vào ăn sâu, tất nhiên phải cho ăn chút thức ăn thô mới được. Việc nuôi heo vốn dĩ không bị ảnh hưởng. Heo là loài động vật chỉ ăn rau cỏ cũng có thể lớn được, chỉ có điều không được mập như bình thường thôi. Nhưng trước đó không lâu cấp trên lại đưa ra văn kiện, đưa ra quy định nghiêm khắc đối với việc chăn nuôi gia súc. Đội sản xuất có thể chăn nuôi gia súc tập thể, nhưng mỗi nhà mỗi hộ chỉ có nuôi không quá năm con gà. Nuôi heo thì nhất thiết phải báo cáo với đội sản xuất, cuối năm phải nộp heo lên cho công xã xem như làm nhiệm vụ. Nghiêm cấm cá nhân tự nuôi và mua bán, nếu không thì chính là làm cái đuôi của chủ nghĩa tư bản.
Tuần trước chị Quách cầm tiền đến vùng ngoại ô đi loanh quanh mấy đội sản xuất, nhưng mà ngay cả một lạng thịt cũng không mua được!
Cửa hàng thịt nội thành cũng thỉnh thoảng có cung ứng thịt heo tươi, nhưng phiếu thịt phát mỗi tháng càng ngày càng ít, ngay từ đầu tháng thì phiếu thịt nửa ký đã dùng hết rồi.
So với trước kia, mấy tháng gần đây ngay cả lúc tết, các con cũng không thể được ăn một bữa thịt thoải mái, bình thường lại càng không ngửi được mùi vị của thịt.
Kiến Xương và Kiến Minh còn chưa hiểu chuyện lắm, bởi vì không có thịt ăn mà náo loạn mấy lần. Sau này Kiến Xương hỏi các bạn nhỏ khác trong nhà có được ăn thịt không, không những không được ăn thịt mà có bạn ngay cả trứng gà cũng không có ăn, đám nhóc mới cân bằng cảm xúc lại.
Kiến Dân và Kiến Quốc mặc dù ăn gì cũng không có ý kiến, nhưng Triệu Trân Trân biết trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, đặc biệt là hai đứa nó đang ở độ tuổi tăng trưởng tốt, khẩu vị rất tốt, không thèm ăn thịt mới lạ đấy! Nhìn gương mặt mong chờ của Vương Kiến Quốc, cô hơi áy náy nói: “Nhị Bảo, phiếu thịt của nhà chúng ta đã dùng hết rồi, hôm nay chúng ta gói sủi cảo trứng gà ăn có được không?”
Vương Kiến Quốc có hơi thất vọng. Nhưng mà anh Vương Kiến Dân đã từng nói với thằng bé không chỉ một lần, những gì thằng bé được ăn ở nhà đã xem như là rất tốt rồi, rất nhiều bạn học ở nhà đã không có bánh bao trắng để ăn. Được ăn bánh bao trắng lớn hoặc là mì trắng giống như nhà của bọn chúng quả thật là tốt đến không thể tốt hơn được nữa rồi!