Thật ra không cần Vương Kiến Dân nhắc nhở thì Vương Kiến Quốc cũng biết. Thằng bé và hai anh em Lưu Hàn Lâm, Lưu Hàn Quốc đã trở thành bạn bè tốt nhất của nhau. Thằng bé được mời đến nhà họ Lưu chơi, món ăn chính là bánh bao bột ngô. Thím Lưu làm một chén trứng gà hấp để đãi khách, Lưu Hàn Lâm không nỡ ăn, nhất định phải nhường cho thằng bé ăn, có thể thấy được là bình thường không được ăn.
Nhưng bốn anh em bọn chúng mỗi buổi sáng đều được một quả trứng gà luộc không thay đổi gì. Cũng không riêng gì trứng gà, mẹ luôn tìm mọi cách để chúng được ăn ngon hơn một chút. Lúc cuối tuần sẽ chạy xe đạp suốt đoạn đường mười mấy cây số để đến thuyền câu cá mua một ít tôm cá cho chúng cải thiện cuộc sống.
Dĩ nhiên vì để tránh lời ong tiếng ve của người khác, một lần cô cũng không dám mua quá nhiều.
Vương Kiến Quốc gật đầu nói: “Được mẹ, lần này để cho anh làm vỏ bánh, mẹ dạy con gói sủi cảo có được không?”
Vương Kiến Xương chen miệng nói: “Mẹ! Con cũng muốn học gói sủi cảo!”
Thật ra thì bản Triệu Trân Trân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc một mình dẫn con đến sinh sống lâu dài ở huyện Huệ Dương rồi.
Bây giờ tình thế ở Huệ Dương cơ bản đã ổn định. Cụ thể đến lãnh đạo cấp huyện, bí thư Triệu là người đến lúc sắp phải về hưu, tính toán đâu ra đấy nhiều nhất cũng chỉ còn có thể làm hai năm nữa. Lần trước ở họp cấp huyện ông ta đột nhiên làm khó dễ. Thứ nhất thì quả thật là có lòng tiếc cho phó chủ tịch huyện Bạch, thứ hai cũng là do đồng chí nữ Điền Tam Thái này không chỉ một lần tìm ông ta khóc lóc kể lể.
Mặc dù bí thư Triệu là người tính tình nóng nảy, nhưng vẫn có giác ngộ chính trị. Triệu Trân Trân rất nể mặt không so đo, đương nhiên ông ta cũng phải bước xuống theo bậc thang, không đến mức cắm đầu làm khó cô. Thậm chí rất nhiều lần trước mặt mọi người khen ngợi công tác của công đoàn họ làm vô cùng xuất sắc.
Về phần chủ tịch huyện Lý, người này rất thú vị. Mặc dù ông ta là chức vị chính, nhưng cảm giác tồn tại ở chính quyền huyện lại thua xa phó chủ tịch huyện Bạch đã bị giam.
Chủ tịch huyện Lý có năng lực làm việc, cũng có mắt nhìn, nhưng ông ta làm việc thích tiết kiệm sức lực, tuyệt đối sẽ không quản bất cứ chuyện nào ngoài chức phận. Ông ta biết công đoàn bây giờ không giống như trước kia, trên thực tế còn đảm nhận chức trách của tổ công tác, rất nhiều chuyện đều là trực tiếp báo cáo với thị chính. Nhưng chuyện này của cục trưởng Võ ông ta không làm cũng không được. Bởi vì ông ta cũng nhận ủy thác của người khác, hơn nữa người đó còn có chống lưng vô cùng cứng, một chủ tịch huyện nhỏ bé như ông ta không thể chọc được. Ông ta đã tìm riêng hai người chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa.
Chính quyền huyện ai cũng biết hai người đó rất thiếu tiền. Chủ tịch huyện Lý đã hứa hẹn sau khi thành công sẽ có một trăm tệ tiền thưởng.
Cũng không biết là hai người này quá ngốc hay là Triệu Trân Trân quá khôn khéo, phản ứng lại nhanh như thế, hơn nữa cũng đúng là thật sự có tài. Vừa ra tay thì rất nhanh đã thuyết phục được Võ Thường Thanh viết loại văn chương quan điểm chính đó. Ông ta đã xem kỹ rồi, mỗi một bài đều viết rất tốt. Mặc dù không sắc bén độc đáo bằng văn chương lúc trước, nhưng cũng duy trì được trình độ cao nhất quán.
Chủ tịch huyện Lý và cục trưởng Võ là bạn học cấp ba. Người khác không biết, nhưng chủ tịch huyện Lý thì biết. Võ Thường Thanh này trông thì không màng danh lợi, nhưng trên thực tế cũng rất nhiều cách nghĩ khôn khéo. Mặc dù ông ta không đồng ý tham chính, nhưng lại rất quan tâm thời cuộc, rất giỏi về viết một số văn chương bình luận. Hơn nữa nội dung đều là những loại phương hướng lớn gần như không có sai lầm, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì căn bản lại hoàn toàn khác.
Thông qua chuyện này, chủ tịch huyện Lý cảm thấy Triệu Trân Trân là một nhân vật lợi hại, càng không dám nhúng chân vào vũng nước đục này.