Mỗi ngày ông ta chỉ để ý xử lý công việc hàng ngày trong huyện, còn lại đều không quan tâm. Bí thư Triệu nhiều nhất còn làm hai năm đã nghỉ hưu rồi. Dựa theo lý lịch thì trăm phần trăm là ông ta thăng chức rồi.
Nếu đã như vậy cũng không cần hao phí sức lực làm gì. Ngược lại chủ tịch huyện Lý còn vui mừng vì chuyện này không thành.
Hơn nữa bản thân ông ta cũng cho rằng Võ Thường Thanh này mặc dù không ít tật, nhưng quả thật không đến nỗi phải bị đẩy đến bước đường bị tịch biên tài sản.
Về phần nội bộ công đoàn của họ, chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa không thuận lợi tịch biên tài sản của cục trưởng Võ, cũng không thể lấy được một trăm tệ tiền thưởng từ lời hứa hẹn của chủ tịch huyện Lý. Điều này đối với hai kẻ thiếu tiền này mà nói dĩ nhiên là rất đáng tiếc. Hai người vì thế cũng tạm thời yên ắng một thời gian.
Có lẽ chuyện này khiến cho họ ý thức được tịch biên tài sản không đơn giản như thế. Cho dù là người không có căn cơ như cục trưởng Võ thế này, chỉ cần bản thân không có khuyết điểm nghiêm trọng thì muốn lật đổ cũng không dễ dàng như thế. Cho nên sau này đều là yên lặng dẫn theo công nhân viên chức đến các đơn vị lớn làm tuyên truyền, không chủ động nhắc đến chuyện tịch biên tài sản nữa.
Chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa đều là phó chủ tịch. Mặc dù bây giờ sẽ không xuất hiện chuyện tranh giành cấu xế lẫn nhau, nhưng âm thầm đấu đá là không thể tránh khỏi. Vốn dĩ hai người đều ôm tâm thái muốn làm công việc càng tốt hơn. Triệu Trân Trân vì để điều động tính tích cực của họ, chia tất cả các đồng chí của công đoàn ra làm ba tổ, phân biệt do chị Quách, chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa dẫn đội. Công việc của đội nào tương đối nổi trội, thành tích đạt được tương đối tốt thì cuối tháng sẽ có một khoản tiền thưởng.
Chị Quách còn tốt. Kể từ sau khi kết hôn, tiền lương mỗi tháng của Khổng Vân Đào chỉ giữ lại năm tệ, còn lại đều nộp hết lên cho chị. Hơn nữa ông Khổng cũng rất hài lòng với cô con dâu hiện tại, nên cũng thường xuyên phụ cấp cho gia đình con trai. Vì thế tình hình kinh tế của chị ấy còn dư dả hơn so với trước khi kết hôn.
Chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa thì không như thế, vừa nghe nói có tiền thưởng thì lòng nhiệt tình hăng hái quả thật giống như được tiêm thuốc kích thích.
Vì vậy, công việc của Triệu Trân Trân trở nên thoải mái khác thường. Mỗi ngày đi làm mở cuộc họp thường kỳ, tổng kết công việc của ngày hôm trước một chút, sắp xếp công việc của ngày hôm nay, căn bản không cần bận tâm việc gì. Nhưng mà rảnh rỗi là điều không thể nào, thường vẫn bước vào phòng làm việc của mình để đọc sách.
Cô đã bắt đầu tự học chương trình cấp ba rồi, học rất tốn sức, nhưng cũng vì thế mà rất nghiêm túc.
Triệu Trân Trân lúc cuối năm đến Bình Thành báo cáo công việc, từ chỗ trưởng ban Trương biết được tin tức nông trường muốn thành lập trường học. Thật ra thì lúc đó cô không hề có ý nghĩ này, là bởi vì trong lúc đó xảy ra một vài chuyện.
Có một ngày sau khi Kiến Dân và Kiến Quốc tan học.
“Mẹ ơi! Kỳ thi giữa kỳ con thi được xếp hạng nhất đấy!”
Vương Kiến Dân vừa vào nhà đã hưng phấn lấy bài thi ra cho cô xem. Trên gương mặt nhỏ nhắn có sự tự hào và kiêu ngạo của một cậu thiếu niên.
Đứa nhỏ này kể từ sau khi nhảy lớp đã gặp phải đối thủ. Lớp bốn của chúng có một học sinh rất thông minh là Liêu Xán Xán. Mỗi lần thi đều xếp trên Vương Kiến Dân một bậc, không thì cả hai cùng xếp hạng nhất. Lần này ngữ văn, số học, tư tưởng phẩm chất đạo đức của Vương Kiến Dân toàn bộ đều được điểm cao nhất, cuối cùng đã nhiều hơn Liêu Xán Xán một điểm, trở thành hạng nhất trong lớp.
“Mẹ! Con cũng thi được hạng nhất!”
Vương Kiến Quốc cũng không hề yếu thế rêu rao.
Mặc dù Kiến Quốc cũng rất thông minh, nhưng trên phương diện học tập vẫn luôn không chịu cố gắng, hơn nữa còn hơi chủ quan cẩu thả.