Trước kia thành tích trên lớp mơ hồ bất định. Chăm chỉ thì có thể được điểm tuyệt đối, nếu không chăm chỉ có thể sai hàng loạt nhiều câu. Nhưng mà kể từ sau khi anh trai nhảy lớp, thái độ học tập của thằng bé cũng thay đổi hẳn, thành tích cũng rất ổn định.
Triệu Trân Trân vỗ vai con trai lớn, lại xoa đầu của con trai thứ hai, cười nói: “Kiến Dân và Kiến Quốc đều giỏi quá, mẹ cũng phải học tập theo các con thôi!”
Vương Kiến Dân cười nói: “Mẹ, chủ nhiệm lớp chúng con nói ngày mai sẽ mở cuộc họp phụ huynh. Cha mẹ đều phải tham gia, cha có thể về không ạ?”
Mặc dù không ở nông trường nữa nhưng công việc của Vương Văn Quảng rất bận. Bình thường họ không có ngày nghỉ, cũng không được về thăm người thân. Ngoại trừ ba ngày tết về thăm nhà thì một lần cũng chưa từng về.
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “E rằng không thể về, mẹ đi thật sớm có được không?”
Vương Kiến Dân gật đầu.
Lúc Kiến Dân và Kiến Quốc đi học ở trường tiểu học trực thuộc đại học Bình Thành, các thầy cô tất thích họp phụ huynh, một học kỳ tổng cộng sẽ họp hai ba lần. Nhưng kể từ khi chuyển đến huyện Huệ Dương học, có lẽ phương pháp công tác không giống nhau, đây là lần đầu tiên thông báo cô tham gia họp phụ huynh.
Chủ nhiệm lớp của lớp bốn trường Tiểu học Thực Nghiệm là một người trung niên rất hòa khí. Trước tiên ông ta khen Kiến Dân một lượt, sau đó lại nói: “Sao cha của Kiến Dân không đến vậy?”
Triệu Trân Trân cười giải thích: “Cha của Kiến Dân công việc rất bận, bình thường không ở nhà!”
Chủ nhiệm lớp gật đầu nói: “Tôi cũng đoán là tình huống như thế! Theo tôi quan sát thì học trò Kiến Dân rất thông minh, học tập cũng rất chăm chỉ. Nhưng có đôi khi luôn mang đến cho người khác cảm giác có tâm sự nặng nề, biểu hiện không giống như những đứa trẻ ở độ tuổi này, đặc biệt là lúc thi mà không đạt được thành tích lý tưởng. Cậu bé này đặt yêu cầu cho bản thân quá cao rồi!”
Bản thân Kiến Dân đi học đã sớm hơn một năm với những đứa trẻ cùng tuổi, bây giờ lại nhảy một lớp, tuổi tác so với các bạn học cùng lớp phải nhỏ hơn ít nhất hai tuổi. Đừng xem thường chênh lệch nhỏ này, kém hai tuổi thì khi đối diện với cùng một sự việc, rất có khả năng suy nghĩ và cách làm cũng khác nhau.
Triệu Trân Trân sửng sốt. Là một người làm mẹ, trong khoảnh khắc này cô có chút xấu hổ.
Quả thật cô một mình vừa nuôi nấng bốn đứa con, vừa phải bận bịu công việc, vật vã là điều đương nhiên. Nhưng đứa trẻ chín tuổi mất đi sự vô ưu vô lo mà vốn dĩ cậu bé phải được hưởng, trở nên đặc biệt hiểu chuyện. Cô chỉ vui mừng vì điểm này mà lại không để ý đến sự thay đổi tâm lý của con, quả thật không xứng với tư cách một người mẹ.
Chủ nhiệm lớp sợ cô nghĩ nhiều, lại nói: “Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Nếu như có thể thì vẫn là nên để cho cha đứa trẻ gần gũi con cái nhiều hơn. Suy cho cùng thì đối với một bé trai thì sự hướng dẫn và ảnh hưởng của người cha là vô cùng quan trọng. Vai trò của người cha là không có cách nào thay thế được!”
Triệu Trân Trân ra sức gật đầu.
Sự thật đúng là như thế. Không nói đến cái khác, cuộc họp phụ huynh hôm nay đại đa số đều là cha mẹ đều đến tham gia, chỉ một mình đến như cô không có mấy người.
Cách không được mấy ngày, trường mẫu giáo của Kiến Xương cũng thông báo cô tham gia đại hội thể dục thể thao tổ chức trong trường. Phần thi mà Vương Kiến Xương muốn tham gia là cần đẩy xe tiếp sức, nhưng trò chơi này cần phải có cha mẹ và con cùng chơi mới có ưu thế. Mặc dù Triệu Trân Trân cũng tham gia, nhưng thứ hạng lại xếp cuối cùng.
Tiểu Kiến Xương vì chuyện này mà không vui cả nửa ngày.
Cũng không chỉ là những chuyện này. Trên thực tế bởi vì Vương Văn Quảng không ở nhà, mặc dù các con đều đã quen rồi, nhưng có đôi khi vẫn sẽ đòi cha với cô. Đặc biệt là Kiến Minh ba tuổi, lúc nhớ cha đột nhiên khóc lên, từ nhỏ đã khó tính rồi, muốn dỗ cũng phải mất rất lâu mới nín.