Đương nhiên ngoài những việc này ra còn có nguyên nhân khác nữa.
Sau khi sang xuân, chị Quách và Khổng Vân Đào không đính hôn đã trực tiếp kết hôn. Sau khi cưới không bao lâu, Khổng Vân Đào lại đến tòa án xin giành quyền nuôi con trai.
Lần trước kiện cáo anh ta đã thất bại, nhưng lần này anh ta đặc biệt chuẩn bị đầy đủ. Đầu tiên là bây giờ anh ta có gia đình hoàn chỉnh, hơn nữa điều kiện kinh tế cũng không tệ, hoàn toàn có thể nuôi dưỡng con thật tốt. Thứ hai sau khi Lý Phương Phương tái hôn lại sinh con gái. Chồng sau của cô ta là bí thư công xã, lại là người hay chỉ tay năm ngón, việc chăm sóc hai đứa con toàn bộ đều phải dựa vào một mình cô ta. Bởi vì con gái còn quá nhỏ, sức lực dùng để theo đuổi vụ kiện tất nhiên ít hơn rất nhiều.
Lần này Khổng Vân Đào thắng kiện.
Chị Quách đã kết hôn rồi, lại có con riêng của chồng cần chăm sóc. Triệu Trân Trân thỉnh thoảng lúc có chuyện cần ra ngoài, chỉ có thể mang con sang gửi Giang Mãn Cúc. Cô gái trẻ này mặc dù làm việc là một người được việc, nhưng chăm sóc trẻ con lại hoàn toàn không được. Nếu như Kiến Xương Kiến Minh khóc lóc náo loạn căn bản cũng không biết cách dỗ dành, khiến cho cô mỗi lần có việc phải đi ra ngoài đều vô cùng lo sợ.
Nhưng cho dù như vậy, Triệu Trân Trân cũng không có ý định muốn điều chuyển công việc. Vẫn là sau đó biết được từ chỗ trưởng ban Trương, trường tiểu học của nông trường được lên kế hoạch xây dựng ở bên ngoài nông trường, mà còn thuộc về chính quyền địa phương. Tất cả giáo viên có thể được lựa chọn ra từ trong số tội phạm lao động của nông trường, nhưng nhân viên quản lý của trường thì phải do chính phủ điều động.
Nói như thế, lúc đó Triệu Trân Trân nghe xong đã dao động. Sau khi vấn đề công tác của Vương Văn Quảng được yên ổn, cô lập tức đưa ra lời đề nghị.
Mặc dù trưởng ban Trương cảm thấy rất đáng tiếc vì điều này, nhưng vẫn lập tức báo lên cho thị trưởng Trần. Ngược lại thị trưởng Trần lại không hề bất ngờ, lập tức đồng ý với lời đề nghị của cô. Bởi vì bây giờ Triệu Trân Trân là cán bộ cấp mười tám, cấp bậc của trường tiểu học nông trường thấp, chỉ có chức hiệu trưởng mới vừa đúng là cấp mười tám.
Sau khi dành hơn một năm đi khắp Bình Thành, nhóm dự án của Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương cuối cùng cũng có vài ngày nghỉ để đoàn tụ với gia đình.
“Cha ơi.”
Vừa bước vào cửa bốn đứa bé đồng thanh reo lên thích thú.
Vương Văn Quảng mặc dù đã được rời khỏi nông trường nhưng rất ít khi về nhà. Tuy Triệu Trân Trân cứ cách hai tháng lại đưa bọn trẻ đến thăm anh, nhưng vì bọn trẻ còn đang đi học nên mỗi lần đến đều rất vội vàng, cứ đến trưa hôm sau lại phải trở về.
Thời gian gấp gáp nên việc giao lưu với bọn trẻ rất hạn chế.
Anh ấy vui mừng nhìn bốn đứa con của mình, vỗ hai đứa lớn và nói: “Kiến Dân và Kiến Quốc hình như cao lên rồi.”
Triệu Trân Trân cười nói: “Còn không phải sao, cao hơn em một chút rồi.”
Vương Kiến Xương ở một bên quan sát, hơn một tháng trước mẹ thằng nhóc đã đưa chúng đến gặp cha. So với lúc đó cha có vẻ gầy và đen hơn một chút, nhưng so với những người cha khác thì cha thằng nhóc vẫn là đẹp trai nhất. Thằng nhóc rất hài lòng, chạy tới nắm lấy cánh tay của cha nói: “Cha ơi! Tam Bảo cũng cao lên rồi, mấy ngày trước giáo viên đo chiều cao của bọn con, con cao gần 1m2 rồi.”
Vương Văn Quảng xoa đầu cậu bé quay sang nói với vợ: “Tam Bảo cao lên không ít, tháng sau là phải đi học rồi.”
Vương Kiến Xương rất tự hào vì mình sắp trở thành học sinh tiểu học, hất cằm nói: “Cha đợi con đi học con cũng sẽ thi được hai bài một trăm điểm.” Gần đây Vương Kiến Quốc luôn khoe khoang mình kiểm tra được một trăm điểm, thằng nhóc nghe thấy luôn để trong lòng, thầm nghĩ mình thông minh hơn anh hai nhất định phải thi được hai bài một trăm điểm.
Vương Văn Quảng gật đầu tán thưởng.