Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 483:

Chương 483:

Tiểu Kiến Minh mặc dù người nhỏ và thấp nhưng cũng không chịu thua kém, nhanh chóng chen lên nắm lấy quần của cha mình và nói: “Cha ơi Tứ Bảo nhớ cha, cha có nhớ Tứ Bảo không?”

Vương Văn Quảng ôm cậu con trai út cười nói: “Đương nhiên là cha nhớ Tứ Bảo rồi, không chỉ nhớ Tứ Bảo mà còn nhớ cả Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo.”

Hôm nay trời còn chưa sáng, Triệu Trân Trân đã đến cửa hàng bán thịt xếp hàng, thành công mua nửa cân thịt. Khi về đi ngang qua cửa hàng rau quả vừa vặn có hai xe dưa hấu lớn vừa mang vào cửa hàng. Vì không cần phiếu, nên rất nhiều người xếp hàng mua, cô cũng nhanh tay mua một quả.

Bây giờ Huệ Dương đã có một đội thanh tra đặc biệt nghiêm ngặt những mặt hàng nông sản tự trồng, ngay cả những mặt hàng theo mùa như dưa hấu cũng không được phép bán. Cửa hàng rau quả không phải mỗi ngày đều có hàng vì vậy Triệu Trân Trân chọn lấy một quả to nhất.

Cô dùng dao cắt dưa hấu ra, cả gia đình sáu người vui vẻ ăn.

Ăn dưa xong trời cũng không còn sớm nữa, Triệu Trân Trân chuẩn bị nấu cơm. Vì mua được thịt nên cô quyết định làm sủi cảo nhân rau hẹ và thịt. Bọn trẻ từ lâu đã muốn ăn thịt, còn chồng cô thì có vẻ đen và gầy đi rất nhiều, trong khoảng thời gian này khắp nơi đều thiếu lương thực nên bọn họ đều không được ăn ngon.

Vương Văn Quảng theo vào bếp, thắt tạp dề cho vợ xong tiến lên mở nắp thùng bột mì. Nhìn thấy nửa thùng đầy bột mì trắng anh sửng sốt hỏi: “Trân Trân, em mua cái này ở đâu vậy?” Điểm dừng chân cuối cùng của nhóm dự án là huyện Huệ Dương, nhà ăn ở chính quyền huyện bình thường đều là bánh bột ngô.

Triệu Trân Trân nhỏ giọng cười nói: “Anh quên ở dưới hầm của căn nhà chúng ta mua, trước đây em đã tích trữ rất nhiều lương thực sao?”

Vương Văn Quảng lúc này mới chợt nhớ tới, thật tâm kính phục vợ nói: “Lúc đó anh còn cảm thấy có chút khó hiểu, không ngờ bây giờ lương thực lại khan hiếm tới vậy.” Mặc dù hiện nay nguồn cung cấp lương thực ở Bình Thành rất eo hẹp, bất kể là thành phố lớn hay nông thôn đều thiếu lương thực, nhưng vài tháng gần đây các tờ báo lớn ở Bình Thành đã thổi phồng nhóm dự án của Vương Văn Quảng. Đồng thời đưa ra cam kết rằng tất cả các chi phí cải tạo đất và cải thiện hệ thống tưới tiêu hiện có sẽ do chính phủ chi trả.

Điều này đã khích lệ rất nhiều tinh thần của các thành viên.

Hơn nữa tháng sáu năm nay, vùng đất năm ngoái nhiễm mặn kiềm ở hai huyện đã được cải tạo khi thu hoạch lúa mì mùa đông đã bội thu, sản lượng trên một mẫu đạt mức cao nhất 190 cân khiến cho người dân đều có lòng tin.

Nạn đói chỉ là tạm thời, có ba huyện dự tính vụ mùa thu sẽ rất bội thu, ba huyện còn lại tháng sáu sang năm cũng sẽ có vụ mùa bội thu. Nói cách khác, huyện Huệ Dương triển khai cải tạo đất muộn nhất chỉ cần kiên trì thêm một năm nữa là có thể vượt qua khó khăn.

Vương Văn Quảng nhìn vợ nhào bột hỏi: “Mấy ngày trước không phải em nói với anh muốn tự học chương trình cấp ba sao, bây giờ đã bắt đầu học chưa?”

Triệu Trân Trân chu môi sầu não nói: “Em đã học được hai tháng rồi, có nhiều chỗ không hiểu lắm, em cảm thấy cấp ba so với cấp hai học khó hơn nhiều.”

Vương Văn Quảng ngay lập tức tự đề cử bản thân: “Trân Trân, đợi nông trường ổn định lại mỗi ngày anh sẽ dạy em.”

Mặc dù Triệu Trân Trân cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn gật đầu.

Sau khi trộn thịt băm và nhào bột xong, Kiến Dân và Kiến Quốc chạy vào, Kiến Dân nói: “Mẹ ơi để con cán bột cho.” Kiến Quốc cũng nói: “Lần trước mẹ nói con đã học được gói sủi cảo rồi, con giúp mẹ nhé?”

Triệu Trân Trân cười đồng ý.

Vương Văn Quảng bê bàn ra phòng khách, cả nhà quây quần ngồi gói sủi cảo.

Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiến Dân khéo léo cán bột và Kiến Quốc khéo léo gói sủi cảo, ngay lập tức cảm thấy hai đứa bé đã thực sự trưởng thành mặc dù nghiêm túc mà tính thì chúng mới chỉ hơn chín tuổi.

Bình Luận (0)
Comment