“Kiến Dân và Kiến Quốc thật giỏi, thẩm chí còn giỏi hơn cả cha rồi.”
Triệu Trân Trân mỉm cười nói với chồng: “Đúng vậy, em cảm thấy trong nửa năm này Đại Bảo và Nhị Bảo rất giỏi, Đại Bảo có thể tự mình làm bánh hành chiên.”
Vương Văn Quảng gật đầu cười hỏi: “Kiến Dân, con có muốn học võ không?”
Vương Kiến Dân từ nhỏ đã gầy hơn Kiến Quốc, một hai năm gần đây thân hình cao hơn nên nhìn càng gầy. Cả ngày ở cùng những đứa bé mười một, mười hai tuổi cho nên theo bản năng tự nhiên muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Mắt cậu bé sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Vương Kiến Quốc vui vẻ hỏi: “Cha biết những loại võ gì vậy ạ?”
Thực ra đối với võ học Vương Văn Quảng cũng chỉ biết chút ít. Ngày trước lúc đi du học có quen một người bạn có xuất thân từ gia đình Vịnh Xuân Quyền, cậu ta học võ từ nhỏ, tuy trình độ không cao nhưng cũng đủ để tự vệ. Cậu ấy rất nhiệt tình chỉ dạy cho các bạn học ở cùng.
Năm đó Vương Văn Quảng học tập rất nghiêm túc, sau khi về nước vẫn luyện một thời gian. Trước khi bị điều xuống đây đã kiên trì luyện tập hơn hai năm, tuy trình độ không cao nhưng cũng đủ để dạy hai con trai.
“Cha biết một ít Vịnh Xuân Quyền.”
Vương Kiến Quốc là một người mê truyện tranh, thời gian rảnh thằng bé rất thích đọc và trao đổi với người khác. Hơn nữa cuối tuần thằng bé sẽ đến hiệu sách Tân Hoa cùng các bạn học. Thằng bé nhớ rất rõ ràng rằng mình đã đọc một quyển truyện tranh tên Hoa nhài mùa đông, trong truyện nam chính biết đánh Vịnh Xuân Quyền đã dạy dỗ được rất nhiều người xấu. Thằng bé hào hứng hét lên: “Cha ơi con cũng muốn học.”
Sủi cảo vừa ra khỏi nồi gia đình chị Quách đã tới cửa.
Cặp đôi Khổng Vân Đào và Quách Thái Hồng này so với nửa năm trước đã thay đổi rất rõ ràng. Khổng Vân Đào so với trước kia càng phong lưu tuấn tú hơn, với ai cũng cười tít mắt. Quách Thái Hồng càng không phải nói, không biết chị ấy làm như nào mà đã gầy đi hẳn một vòng, cũng trở nên trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều.
Truy Truy - con trai của Khổng Vân Đào là một cậu bé nhút nhát đang nắm chặt tay mẹ kế không nói lời nào.
Trân Trân cười nói: “Truy Truy đến đấy à, mau vào đi, ngồi bên cạnh Kiến Quốc nhé?”
Quách Thái Hồng cúi người nói với cậu bé: “Không phải hôm qua con bảo muốn ăn sủi cảo sao, sủi cảo dì Triệu làm rất ngon, mau đi đi.”
Truy Truy gật đầu, rụt rè nói: “Cảm ơn dì Triệu.”
Theo thông lệ, sau khi Triệu Trân Trân chính thức được thuyên chuyển thì giữa chị Nghiêm hay Lôi Chấn Hoa sẽ có một người được thăng chức. Nhưng sau hơn nửa năm theo dõi, Triệu Trân Trân cảm thấy hai người này đều không thích hợp. Chị Nghiêm có năng lực nhưng tầm nhìn hạn hẹp. Lôi Chấn Hoa năng lực không đủ, tầm nhìn cũng hạn hẹp.
So với hai người họ thì chị Quách tốt hơn nhiểu. Năng lực xử lý công việc của chị ấy không phải nghi ngờ. Khi còn ở công đoàn của xưởng bông nhà nước chị ấy có hơi hấp tấp, nhưng trải qua vài năm tôi luyện đã sửa được tật xấu này. Vì vậy cô đã tiến cử chị Quách với cấp trên của mình và trưởng ban Trương cũng đã chấp thuận.
“Trân Trân, em nói xem liệu chị Nghiêm và Lôi Chấn Hoa sẽ không làm loạn lên chứ?”
Triệu Trân Trân mím môi cười hỏi lại: “Chị sợ bọn họ sao?”
Chị Quách ngẩng đầu nói: “Chị không sợ, đợi văn kiện bổ nhiệm từ trên xuống bọn họ có ý kiến thì để bọn họ đi tìm thị chính là được.”
Triệu Trân Trần gật đầu nói: “Chị có phải cảm thấy bản thân không quang minh chính đại, trên thực tế trong nhà nước từ trước đến giờ không có chuyện cứ cấp trên nghỉ thì người cấp dưới sẽ được thăng chức, tất cả đều dựa vào biểu hiện hàng ngày và một nửa còn lại phụ thuộc vào vận may.” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Có thể nói vận may của chị là em.”
Mặc dù cô đang nói đùa, nhưng đây cũng là sự thật.
Nếu năm đó cô ấy không đưa chị Quách ra khỏi xưởng thì bây giờ nhiều nhất chị ấy cũng chỉ là một công nhân dệt lành nghề và có kinh nghiệm.