Chị Quách nghiêm túc gật đầu nói: “Còn không phải sao, em là vận may của chị, phù hộ chị vượt qua thời gian này một cách suôn sẻ đi.” Nói xong hai người đều phá lên cười.
Khi chuyển đến vị trí mới sẽ lo lắng là điều bình thường, hơn nữa chị Quách một lần được thăng hai bậc. Đừng nói đến chị ấy, ngay cả Triệu Trân Trân được chuyển đến trường tiểu học nông trường cũng cảm thấy có chút lo lắng. Tất nhiên, cô không cho rằng mình không đủ tiêu chuẩn đảm nhậm vị trí này, mà bởi vì trước đây cô chưa từng làm công việc tương tự.
Vì không có kinh nghiệm nên cô phải chuẩn bị tốt từ trước. Cô đã có danh sách giáo viên của trường, tất cả giáo viên đều được chọn từ nông trường. Cô rất vui khi thấy tên của Ngô Thanh Phương, những người này được nhà trường mời về làm giáo viên nhưng họ vẫn là tù nhân lao động cải tạo. Tạm thời không cần quan tâm, những người này đại khái sẽ không gây phiền toái gì. Quan trong nhất là khoảng hai mươi giáo viên và nhân viên trong trường, đặc biệt là hiệu phó Dương.
Dương Quang Thắng vốn là hiệu phó của trường tiểu học số bốn của huyện Huệ Dương. Vào năm trước trường tiểu học số bốn được sát nhập với trường tiểu học Thực Nghiệm nên chức vụ này của ông ta cũng không còn.
“Trân Trân em đang nghĩ gì vậy, mau ăn đi không sủi cảo nguội rồi.”
Triệu Trân Trân định thần lại mỉm cười.
Công việc bên này của công đoàn Huệ Dương đã bàn giao gần hết cho chị Quách. Kỳ nghỉ của Vương Văn Quảng không nhiều, đáng nhẽ cả nhà phải sớm thu dọn đồ đạc chuyển đi thì tốt hơn, nhưng vì Kiến Dân và Kiến Quốc luôn không đồng ý chuyển trường nên Triệu Trân Trân không muốn miễn cưỡng bọn trẻ.
Dù sao bây giờ cũng là kì nghỉ hè nên đến sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không quan trọng.
Điều khiến cô ấy không ngờ tới là vào ngày thứ ba sau khi Vương Văn Quảng trở lại, Kiến Dân và Kiến Quốc đã chủ động đến tìm cô nói đồng ý chuyển trường.
Nhưng mà có một số lời Triệu Trân Trân buộc phải nói trước.
“Kiến Dân, Kiến Quốc, có một việc mẹ phải nói với các con.”
Biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc, nên hai đứa bé có chút căng thẳng nhìn mẹ mình.
Triệu Trân Trân tiếp tục nói: “Tình hình của nông trường có chút đặc biệt, cha có công việc của cha, mẹ cũng có công việc riêng của bản thân. Khi đó có thể sẽ rất bận, có khả năng cha của các con không thể giống hiện tại ngày ngày ở bên các con.”
Vương Kiến Dân sắc mặt căng thẳng trầm mặc không nói.
Vương Kiến Quốc đáng thương nói: “Mẹ ơi, vậy cha sẽ rất bận đúng không, một tuần có thể về một lần được không ạ?”
Triệu Trân Trân sờ đầu cậu bé nói: “Chắc chắn có thể.”
Sắc mặt của Vương Kiến Dân dịu đi rất nhiều, Vương Kiến Quốc cũng rất vui mừng.
Cả hai anh em đều rất hài lòng với câu trả lời này.
Triệu Trân Trân chuyển từ Bình Thành đến Huệ Dương không đem nhiều đồ đạc. Sau khi đến Huệ Dương đã mua rất nhiều nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống. Có một số đồ đạc cồng kềnh phải mất một thời gian để đóng gói chúng, nhưng vì có Vương Văn Quảng ở đây, anh làm việc rất nhanh nhẹn và chắc chắn. Chỉ dùng thời gian hai ngày đã đóng gói xong tất cả đồ đạc.
Hằng ngày đều có xe đưa đón từ Huệ Dương đến nông trường, nhưng họ chở quá nhiều đồ, ngay cả những hũ bột mì cũng được buộc bằng dây gai. May là Triệu Trân Trân đã sớm có chuẩn bị đã viết thư cho chú Triệu Thanh Sơn rồi. Nhà máy phân bón hóa học đúng lúc có một lô hàng cần chuyển đến Huệ Dương, sau khi dỡ hàng xong chú muốn về thăm ông bà hai nên đúng lúc có thể đưa họ đi cùng.
Nhìn bên ngoài ngôi trường tiểu học trong nông trường mới xây khá khang trang, có những dãy nhà lợp ngói ngay ngắn. Các loại trang thiết bị cần thiết của một trường học đều có đủ cả, phía trước và sau đều có không gian rộng rãi, phía sau nên có một sân chơi nhưng ngoài một trụ bóng rổ lẻ loi thì không có gì khác.