Triệu Trân Trân thấy khá tốt, nhưng Dương Quang Thắng thì lại thấy không được. Ông ta đi một vòng quanh trường cảm thấy chỗ nào cùng không tốt bằng trường tiểu học số bốn của bọn họ.
Thấy sắp khai giảng, công việc cần chuẩn bị của trường học rất nhiều. Tuy rằng hiệu trưởng và hiệu phó còn chưa tới, nhưng những người như Ngô Thanh Phương và Miêu Lan Lan đã sớm đến làm việc. Chỉ có điều trưởng nông trường Vương lãnh đạo bọn họ cũng không có kinh nghiệm, nên chỉ có thể bảo những người giúp đỡ này vệ sinh sạch sẽ, chuẩn bị công việc hậu cần nhà ăn, sách giáo khoa và các tài liệu khác phát cho học sinh. Còn việc chiêu sinh thì hoàn toàn không cần làm.
Lần đầu tiên cô gặp mặt trưởng nông trường Vương và hiệu phó Dương, vì không quen biết nên nói chuyện rất khách sáo. Trưởng nông trường Vương đối với những người mới đến đầu tiên biểu hiện sự hoan nghênh, sau đó nói một loạt lời sáo rỗng rồi kết thúc.
Triệu Trân Trân liếc nhìn hiệu phó Dương, đối phương rất khách sáo để cô phát biểu trước.
“Vì chưa nắm rõ được tình hình của trường học nên tôi chỉ đề xuất một ý kiến. Vì phòng học hiện giờ rất nhiều, vấn đề giáo viên cũng tương đối dễ giải quyết, chi bằng trường học của chúng ta cũng tuyển sinh bên ngoài.”
Sau khi trường tiểu học số bốn huyện Huệ Dương bị sáp nhập, Dương Quang Thắng không được làm hiệu phó nữa, ở tiểu học Thực Nghiệm nhận chức tổng phụ trách. Chức vụ này không có quyền lực thực tế và không béo bở thì khoan không nói, chức vụ thì chẳng ra gì mà lại còn không ít việc. Những giáo viên dưới quyển ông ta chẳng ai là dạng vừa, rất nhiều người đều là sinh viên chính quy tốt nghiệp đại học sư phạm, lại có kinh nghiệm dạy học. Khi lên tiếng thì tràn đầy tự tin, thường thường vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp rất lâu, không quá khâm phục một người chuyển tới từ trường khác như ông ta.
Cấp dưới không phục, Dương Quang Thắng cũng không hề áp dụng bất kì phương pháp cải thiện nào. Ông ta đã qua tuổi năm mươi, con người có tuổi khá là nhớ tình cảm cũ. Trường tiểu học số bốn đã bị sáp nhập hai ba năm rồi, ông ta hình như vẫn còn chưa bước ra từ trong ảnh hưởng của chuyện này, ngày thường ngoại trừ nghiêm túc giảng bài, những việc khác ông ta đều không quá để ý.
Những người trẻ tuổi ấy thích làm loạn cứ làm loạn, dù sao đến cuối cùng vẫn phải thực hiện theo quyết định của ông ta. Dù sao chức tổng phụ trách này ông ta cũng không quá muốn làm, cùng lắm, ai thích làm thì người đấy làm!
Dưới tiền đề này, ông ta đột nhiên nhận được lệnh điều ông ta đến trường tiểu học nông trường làm hiệu phó, tâm trạng của Dương Quang Thắng rất kích động, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp xong xuôi gia đình. Cũng chẳng có gì phải sắp xếp, vợ ông ta vào năm kia đã mắc bệnh qua đời rồi, hai người con trai sớm đã thành gia lập nghiệp, người cần ông ta quan tâm chỉ có người mẹ già hơn bảy mươi tuổi. Nhưng thực ra bà cụ cũng rất khỏe mạnh, không những tự chăm lo sinh hoạt cá nhân được, có lúc còn giúp ông ta giặt quần áo nấu cơm.
Ngày thứ ba nhận được lệnh điều chuyển công tác, Dương Quang Thắng đã đến trường học báo cáo có mặt rồi. Cũng có nghĩa là ông làm việc ở đây được hơn một tuần rồi, trong bảy tám ngày ở đây, ông ta cũng đã tìm hiểu qua một lượt tình hình cơ bản của trường học.
Tuy là trường học mới xây, nhưng phòng ban tạm thời xây dựng nên dường như cũng không tệ, đặc biệt là đội ngũ giáo viên, có hơn một nửa đều là tốt nghiệp đại học sư phạm chính quy, trình độ này dạy cấp hai hoặc cấp ba đều được! Một điểm tốt hơn là thân phận khác của những người này, là phạm nhân chấp hành lao động cải tạo của nông trường, vậy thì về mặt quản lí sẽ khá là dễ dàng rồi.
Những giáo viên khó tính trẻ tuổi kia của tiểu học Thực Nghiệm, bây giờ nghĩ lại ông ta vẫn còn đau đầu.