Căn cứ vào quan sát những ngày này cũng đã nghiệm chứng được điểm này, những giáo viên phạm nhân lao động cải tạo này đều rất khiêm tốn, đừng nói đối với hiệu phó là ông ta, đối với công nhân viên hậu cần và hành chính đều cực kì khách sáo.
Trước khi Dương Quang Thắng đến nông trường, đã từng tìm hiểu từ bộ phận liên quan rồi, người đến trường tiểu học nông trường đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng chính là chủ tịch công đoàn của huyện.
Đối với Triệu Trân Trân này, Dương Quang Thắng tuy không quen biết, nhưng sớm đã biết tiếng tăm của cô. Không có lí do nào khác, năm ngoái hai vụ tịch biên tài sản của huyện Huệ Dương đúng thật là khiến người ta chấn động. Bản thân ông ta là nguyên Đảng viên nên rất quan tâm chính trị, tất nhiên không thể không biết.
Hôm nay vừa gặp, khiến Dương Quang Thắng không ngờ tới là chủ tịch Triệu này hóa ra lại trẻ như vậy!
Triệu Trân Trân nhắc tới chuyện tuyển sinh bên ngoài, thực ra mấy ngày nay Dương Quang Thắng cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Một trường học muốn lớn mạnh, ngoài các loại ủng hộ của chính phủ cấp trên, sự hùng hậu của lực lượng giáo viên, quản lí của nhân viên nội bộ, còn có một điểm vô cùng quan trọng, đó chính là nguồn học sinh.
Nông trường so với tiểu học khác, những thứ không đủ vẫn là rất nhiều. Tuy là nguồn giáo viên chiếm chút ưu thế, nhưng rất rõ ràng tài lực không ổn, sự ủng hộ của cấp trên rất có hạn, điều này từ các loại chi tiết của trường học đều có thể nhìn ra. Hơn nữa trưởng nông trường Vương cũng luôn nhấn mạnh yêu cầu bớt chi tiền làm nhiều việc, có thể không chi thì sẽ không chi.
Tài lực cấp trên không quá ủng hộ, vậy thì chỉ có bọn họ tự mình nghĩ cách rồi. Trẻ con đến tuổi của nông trường hiện nay vẫn không quá nhiều, có thể thu nhận một vài đứa trẻ ở bên ngoài, không những có thể phong phú nguồn học sinh, mà còn có thể kiếm tiền.
Do đó, Dương Quang Thắng lập tức biểu thị đồng ý: “Hiệu trưởng Triệu nói rất đúng, thành lập trường học chính là vì sự nghiệp trồng người, không thể để phòng học bỏ trống không! Hơn nữa mấy ngày nay tôi cũng đi quanh đây tìm hiểu qua, công xã Anh Đào chỉ có một trường tiểu học, mỗi năm không những phải tiếp nhận trẻ con của công xã, còn có trẻ con của mấy chục thôn ở dưới. Tiểu học quy mô không lớn, giáo viên cũng không nhiều, trong mỗi lớp ít nhất đều có năm sáu mươi đứa trẻ. Nếu như chúng ta tuyển sinh bên ngoài, vẫn là có ưu thế nhất định, chỉ là bây giờ đã là trung tuần tháng tám, không còn nhiều thời gian, muốn tuyển sinh bắt buộc phải tranh thủ thời gian!”
Triệu Trân Trân nhìn về phía ông ta cười: “Hiệu phó Dương, vậy thì việc tuyển sinh sẽ do ông toàn quyền phụ trách vậy, ông nhanh chóng làm một bảng biểu, liệt kê ra nhân lực vật lực cần ủng hộ. Tôi sẽ bảo bộ phận hành chính nhanh chóng chuẩn bị, tranh thủ bắt đầu công việc sớm!”
Dương Quang Thắng gật đầu lia lịa.
Trông thấy thời gian không còn sớm nữa, hai hiệu trưởng hiệu phó mới nhậm chức vẫn đang thảo luận vấn đề quản lý của trường học, xem chừng một chốc một lát không kết thúc nổi. Trưởng nông trường Vương ở bên cạnh có chút sốt ruột, đối với anh ta mà nói, nếu như là đói rồi, trời cao đất dày ăn cơm quan trọng nhất. Đặc biệt là trình độ nấu ăn của đầu bếp Đinh của nhà ăn nông trường rất tốt, cứ nghĩ đến đồ ăn ông ta làm thì càng đói.
Đương nhiên, trưởng nông trường Vương là người rất có tính giai cấp, thường thì khi không có chuyện lỡ dở, anh ta đều đúng giờ đến nhà ăn ăn cơm. Nhiều người nhìn vào như vậy, anh ta cũng không thể nào được chăm sóc đặc biệt được. Cũng chỉ là hôm nào có chuyện cản trở, nhà ăn hết đồ ăn rồi, không có cách nào khác chỉ có thể nhận chăm sóc đặc biệt.
Hơn nữa anh ta tuyệt đối sẽ không chiếm lợi ích của tập thể, mỗi tháng sẽ đưa cho đầu bếp Đinh mười tệ, coi như phí chăm sóc đặc biệt.