Đầu bếp Đinh này không hổ danh là một đầu bếp, không những nấu ăn ngon, mua thức ăn cũng rất có trình độ. Bây giờ thịt tươi không dễ mua, ông ta cứ cách hai ngày lại chạy đến bến đò một chuyến, chuyến nào cũng có thể mua được cá tôm béo tốt. Mà giá cả cũng không đắt, nửa cân cũng chỉ ba bốn hào, cứ thế một tháng trôi qua mà mười tệ vẫn chưa tiêu hết.
Trưởng nông trường Vương đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng, hoàn hảo bỏ lỡ thời gian ăn cơm của nhà ăn nông trường.
“Hai vị, làm phiền một chút, cũng đã trưa rồi, nhân viên phía trường học vẫn chưa vào vị trí, nhà ăn tạm thời không có thức ăn cung ứng. Nếu hai vị không chê, cùng tôi đến nhà ăn nông trường ăn cơm nhé?” Hiệu phó Dương là người rất thức thời, đi đâu ăn cơm không sao cả, bèn gật đầu.
Triệu Trân Trân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, bọn trẻ đều ở nhà ông bà hai rồi nên cô cũng không cần lo. Từ chỗ này đến công xã Anh Đào cũng gần hai cây số, trở về ăn cơm ít nhất phải mất hơn một tiếng. Hơn nữa nói thực lòng, cô cũng có chút tò mò đồ ăn của nông trường rốt cuộc như thế nào.
Vậy nên cô cũng gật đầu theo.
Trưởng nông trường Vương nhiệt tình đi trước dẫn đường, khi đi đến cổng chính trường học, gặp phải nhóm giáo viên nữ Ngô Thanh Phương và Miêu Lan Lan.
Miêu Lan Lan liếc nhìn “sếp hồ ly tinh” đang đi song song với hiệu phó Dương, cười nói: “Trưởng nông trường Vương, sách giáo khoa trường học đặt mua hôm nay đã đến rồi, chúng tôi phụ trách kiểm kê và phân loại. Bận rộn đến bây giờ, mà cũng sắp một giờ rồi, cũng không biết nhà ăn còn có đồ ăn không nữa?”
Tính toán trong lòng cô ta trưởng nông trường Vương vô cùng rõ ràng, trong lòng anh ta nhịn không được muốn cười, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, vẫn là nghiêm chỉnh nói: “Vất vả các cô rồi, thế này đi, đúng lúc tôi đang dẫn hai vị hiệu trưởng đi ăn cơm. Tiểu Miêu! Cô khá là quen thuộc với nhà ăn, đi thông báo trước cho đầu bếp Đinh, bảo ông ấy chuẩn bị thức ăn cho sáu người!”
Miêu Lan Lan vui vẻ gật đầu, cả quãng đường chạy lon ton đi trước.
Ngô Thanh Phương bế Đằng Đằng nhìn Triệu Trân Trân ở đằng sau, khó che giấu sự kích động và vui vẻ ở trong lòng.
Hơn một năm không gặp, trong mắt cô ấy sự thay đổi của Triệu Trân Trân là rất lớn. Đương nhiên rồi, loại thay đổi này không phải chỉ ngoại hình. Triệu Trân Trân vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, chủ yếu chỉ khí chất. Trong ấn tượng cô là một người hùng hùng hổ hổ, bất kể đi làm tan làm xe đạp đều đạp rất nhanh, hơn nữa mở miệng khép miệng đều là đạo lí lớn.
Triệu Trân Trân hiện tại, lại biến thành cực kì chín chắn, cho dù là không nói chuyện, cũng có thể khiến người khác cảm thấy khí thế lớn mạnh của cô. Ví dụ như hiện tại, trên người cô mặc áo vải màu xanh mộc mạc, trên khuôn mặt cũng nở nụ cười ôn hòa, chỉ nhìn vẻ bề ngoài không có khác biệt gì so với người khác, nhưng chính là có thể khiến người ta có một loại cảm giác sợ hãi không nói ra được.
Đối với Ngô Thanh Phương, Triệu Trân Trân không khác gì ân nhân của cô ấy và con trai. Cô ấy rất muốn lên phía trước chào hỏi, nhưng đồng thời lại có chút ngập ngừng. Hiện nay Triệu Trân Trân là lãnh đạo cao nhất của trường học, cô ấy vẫn chỉ là phạm nhân chấp hành lao động cải tạo, để người khác nhìn vào, có khi nào ảnh hưởng không tốt?
Trong lúc Ngô Thanh Phương do dự, Triệu Trân Trân đã cười với cô ấy, chủ động nói: “Chị Thanh Phương! Đằng Đằng đã lớn thế này rồi à? Xinh xắn quá đi mất!”
Nhắc đến con trai, Ngô Thanh Phương cũng nói nhiều hơn hẳn, cô ấy cười nói: “Phải đấy, Đằng Đằng cũng một tuổi rưỡi rồi, gần đây tiến bộ lớn lắm, trước đây nói chuyện đều là từng chữ từng chữ một, gần đây đã có thể đọc thơ Đường năm chữ theo tôi rồi!” Nói xong lại cúi đầu nói: “Đằng Đằng! Đây là dì Triệu, con chào dì đi!”