Bọn họ từ sau khi đến nông trường, là lần đầu tiên được ăn thức ăn thịnh soạn như vậy! Tiểu Đằng Đằng nhìn thấy trên bàn nhiều đồ ăn ngon như vậy, thèm đến mức nước miếng cũng chảy ra ngoài rồi, nhưng mà cậu bé rất ngoan, sẽ không cầm nắm lung tung, mà là đáng thương nhìn về phía mẹ.
Triệu Trân Trân cười nói: “Trình độ của đầu bếp nhà ăn nông trường của mọi người thật là giỏi nha, cá hấp này vừa nhìn đã biết là rất ngon!” Lời này trưởng nông trường Vương hết sức tán thành, đầu bếp Đinh nấu ăn đích thực rất ngon.
“Đúng vậy đúng vậy, hiệu trưởng Triệu, hiệu phó Dương nhất định không được khách sáo đấy!”
Triệu Trân Trân động đũa trước, mọi người sau đó đều bắt đầu ăn theo.
Đằng Đằng mới mọc tám cái răng, đã có khả năng nhai nhất định, Ngô Thanh Phương gắp cho cậu bé tôm chiên. Đứa trẻ này rất thích ăn, ăn hết một con lại dùng bàn tay nhỏ chỉ vào đĩa, ý là vẫn muốn. Một mạch ăn hết bảy tám con xong, Ngô Thanh Phương sợ cậu bé ăn nhiều không dễ tiêu hóa, bèn bẻ một miếng bánh cho con trai, nói: “Đằng Đằng ăn bánh nhé?”
Cậu bé không nỡ nhìn tôm chiên một cái, gật đầu.
Triệu Trân Trân gắp một miếng thịt gần đuôi cá, kĩ lưỡng nhặt xương, hỏi cậu bé: “Đằng Đằng có ăn cá không?”
Lâm Đằng Đằng sáu tháng tuổi đã cùng mẹ đến nông trường, đến bây giờ vẫn chưa ăn cá lần nào, vốn không biết thịt cá có vị thế nào, nhưng cậu bé rõ ràng rất muốn ăn. Cậu bé chớp đôi mắt to nhìn, cắn đôi môi nhỏ gật đầu.
Triệu Trân Trân cười đút cá cho cậu bé ăn, cậu bé cẩn thận nhai hai miếng, chắc là cảm thấy mùi vị rất ngon nên nhút nhát cười một cái, má bên phải lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.
Trường tiểu học nông trường xây dựng rất vội vã, chỉ xây trường học lên, phương tiện hỗ trợ khác hoàn toàn không có, ví dụ căn bản không có kí túc xá cho giáo viên. Các giáo viên đều ở nông trường, công nhân viên hậu cần và hành chính đều là người bản địa. Khi hiệu phó Dương đến nhậm chức thì không có chỗ ở, không có cách nào khác chỉ chó thể ở tạm trong trường học.
Còn may là Triệu Trân Trân sớm đã mua nhà ở công xã Anh Đào, nếu không đoán chừng cô và bốn đứa trẻ chỉ có thể ở tạm trong phòng học rồi.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc trước đây không đồng ý đến, nhưng sau khi đến, rất nhanh đã cùng chơi với mấy đứa trẻ của nhà hàng xóm, thậm chí còn có chút vui quên lối về. Công xã Anh Đào không được xem là lớn, một nơi khá là phồn hoa cũng chỉ có một con đường, thuận theo con đường này nhiều nhất đi thêm nửa cây số nữa, chính là nhìn thấy đồng ruộng không thấy bờ rồi.
Những đứa trẻ lớn tầm này không sợ mặt trời tháng tám, cho dù là giữa trưa cũng không muốn về nhà.
Hàng xóm đối diện ông bà hai họ Hà, vợ chồng già nhà họ Hà đều là bác sĩ nghỉ hưu từ bệnh viện. Cháu trai lớn của nhà họ Hà Tuấn Sinh mười một tuổi, cháu trai nhỏ Hà Tuấn Lễ chín tuổi, còn có một cô cháu gái Hà Mai Mai cũng chín tuổi, độ tuổi vừa hay tương đương với Kiến Dân Kiến Quốc, vì vậy rất dễ thân thiết với nhau.
Hà Tuấn Sinh gan rất lớn, cậu bé quen mang theo một hộp diêm trong người, từ đồng ruộng tìm thấy đồ gì thì sẽ nướng lên ăn. Vào tháng tám hoa màu trong ruộng rất nhiều thứ đều có thể ăn rồi, nhưng bọn trẻ không dám động đến những thứ này. Trời cũng rất lâu không mưa rồi, may mà bây giờ trong đồng ruộng đã đào rất nhiều giếng khoan, mùa vụ của các loại hoa màu đều có thể theo kịp, nhưng trước đây thời gian hạn hán quá dài, rất nhiều cây nông nghiệp như ngô không lớn thành cây, mất mùa là điều đương nhiên. Hiện tại lương thực thiếu thốn như vậy, các đội sản xuất đều giám sát rất nghiêm ngặt. Một khi đến mùa này, là sẽ có người chuyên môn đi tuần tra ở trong ruộng, mục đích chính là đề phòng có người trộm hoa màu.