Nhưng trong đồng ruộng ngoại trừ hoa màu, còn có rất nhiều đồ có thể ăn! Ví dụ như châu chấu, châu chấu màu xanh trông có vẻ rất lợi hại, trên thực tế lại rất ngốc. Hồ Tuấn Sinh bắt châu chấu rất giỏi, không bao lâu đã có thể bắt được một xâu, dùng một ngọn cỏ xâu chuỗi lại xong thì bắt đầu nướng lên ăn.
Lúc đầu Kiến Dân và Kiến Quốc đều không dám ăn, nhưng đứa trẻ tò mò Vương Kiến Dân nhìn thấy cô bé Hà Mai Mai cũng ăn rất say mê, bèn dũng cảm ăn thử, khiến cậu bé không ngờ tới là mùi vị đúng thật là không tệ! Vương Kiến Quốc nhìn thấy anh trai ăn rồi, cũng nhanh chóng cầm một con ăn thử.
Ngoại trừ châu chấu, bọn trẻ còn tìm ve sầu ăn, còn đến khu đất hoang gần đó tìm một loại quả dại màu tím ăn.
Tất nhiên rồi, trừ ăn ra, còn có thể chơi rất nhiều trò chơi thú vị, ví dụ như mô phỏng nội dung truyện tranh. Hà Tuấn Sinh và Hà Tuấn Lễ thích nhất “Địa đạo chiến”, hơn nữa diễn cũng rất nghiêm túc, mỗi lần đều sẽ cầm theo cái xẻng đào đất, đã xem là địa đạo rồi.
Vương Kiến Quốc rất thích “Cận vệ Trung Nam Hải”, thằng bé có một chiếc súng gỗ nhỏ chế tác rất tinh xảo, là bạn học ở Huệ Dương Lưu Hàn Lâm tặng cho thằng bé. Thằng bé rất thích cũng rất trân trọng, bình thường không nỡ mang ra chơi, khi chơi trò chơi này mới đem ra. Người khác đều không có, cả anh trai thằng bé cũng không có súng gỗ nhỏ, chỉ có thể dùng cành cây hoặc là que gỗ để làm súng.
Kiến Dân và Kiến Quốc chơi rất vui, Kiến Xương và Kiến Minh thì không quá vui vẻ cho lắm. Vốn dĩ Vương Kiến Xương là muốn đi cùng hai anh trai ra ngoài chơi, nhưng Kiến Minh quá nhỏ, chân ngắn đi chậm không nói, lại rất dễ mệt, một khi mệt lại muốn bảo anh trai bế. Kiến Xương không bế nổi, Kiến Quốc cũng không muốn bế, Kiến Dân bế hai lần cũng chê phiền phức, thế là không chịu trông hai cậu nhóc nữa.
Vương Kiến Xương đã bảy tuổi rồi, sắp sửa là học sinh tiểu học nên gần đây cũng không quá thích chơi cùng em trai nhỏ. Dù sao Kiến Minh cũng quá nhỏ rồi, bé con ba tuổi cái gì cũng không hiểu, nếu như không chiều theo cậu nhóc sẽ khóc oa oa, rất nhàm chán! So với ở bên cạnh em trai, thằng nhóc thà rằng một mình yên tĩnh vẽ tranh.
Thấy đó, Triệu Trân Trân vừa vào cửa, Kiến Minh đã từ bên cạnh bà hai chạy tới, không vui vẻ bĩu môi cáo trạng: “Mẹ ơi! Anh ba không chơi cùng con!”
Triệu Trân Trân nhìn sang Kiến Xương đang ngồi thẳng tắp, cười nói với con trai: “Tứ Bảo, anh trai không phải không chơi với con, con có nhìn thấy không, anh trai đang vẽ tranh. Đây là bài tập hôm qua mẹ giao cho anh, không hoàn thành không được, vì thế con tự chơi trước được không?”
Cậu nhóc gật đầu, đưa đồ xếp gỗ trên đất cho bà hai, nói: “Bà cố chơi với con đi!”
Bà hai cười ha ha đón lấy.
Triệu Trân Trân bỏ túi xuống đứng bên cạnh Kiến Xương nhìn. Thằng nhóc đang hết sức chăm chú vẽ một chú thỏ béo. Tuy rằng nét vẽ còn có chút non nớt, nhưng cực kì sinh động, vừa nhìn đã biết là vẽ thỏ con trắng ông hai nuôi ở sau nhà. Cô xoa đầu Kiến Xương, nói: “Tam Bảo giỏi quá!”
Vương Kiến Xương cười với mẹ, lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Khi trời nhá nhem tối, Kiến Dân và Kiến Quốc cuối cùng cũng từ bên ngoài trở về. Mới chưa được mấy ngày, hai anh em bởi vì luôn chạy ra ngoài đã đen đi rõ ràng, nhưng xem ra ngược lại là càng chắc khỏe hơn một ít. Vừa vào cửa Vương Kiến Quốc đã hỏi: “Mẹ ơi! Hôm nay cha có về không ạ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Cha con công việc rất bận, cuối tuần mới về được!”
Vương Kiến Quốc bán tín bán nghi gật đầu.
Tuy rằng tổ dự án của Vương Văn Quảng bọn họ khá là may mắn, xem là từ nông trường bước ra rồi, hơn nữa còn không giống với mấy người Ngô Thanh Phương, các cô ấy ở nông trường làm giáo viên không có lương. Nhưng ban khoa học kĩ thuật nông trường không lệ thuộc vào nông trường, xem như là đơn vị chính phủ thiết lập ở nông trường .