Vì thế, tuy là hồ sơ của bọn họ vẫn ở nông trường, nhưng mỗi tháng vẫn có lương. Cũng giống như trước đây, không có sự phân chia cấp bậc, mỗi tháng bốn mươi tệ. Thu nhập này ở Bình Thành cũng không xem là thấp, huống hồ đây là công xã Anh Đào.
Lương của Triệu Trân Trân cũng chỉ có năm mươi tệ.
Ăn tối xong, mấy đứa trẻ lại chạy tới nhà hàng xóm chơi, Triệu Trân Trân ngồi nói chuyện với ông bà hai, cô nhìn giàn nho trơ trụi ở trong sân, có chút tiếc nuối. Nếu như không cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, bây giờ đã có nho vừa ngọt vừa thơm ăn rồi!
Cô nghe bà hai nói, khi ấy người của công xã đến kiểm tra đã chặt dây nho ngay tại chỗ. Nho này đã trồng rất nhiều năm, ông hai tức đến nỗi mấy ngày không ngủ đủ. Thế nhưng đây là hành vi chính phủ nên họ cũng không làm gì được, sau này vẫn là đồng nghiệp cũ dạy cho ông cụ, trên có chính sách dưới có đối sách, đối sách này chính là nuôi thỏ!
Từ khi cấp trên quy định nhà nhà hộ hộ không được tùy ý nuôi dưỡng gia súc, ông hai bà hai muốn cải thiện cuộc sống cũng không mua nổi thịt, người già rồi thèm ăn, thịt thỏ cũng là thịt. Nuôi thỏ so với gà vịt cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ dùng cỏ xanh cũng có thể nuôi sống, hơn nữa thỏ đẻ con rất nhanh, ăn một con, rất nhanh sẽ có con mới.
Nếu như có đội tuần tra đến kiểm tra, cùng lắm trước một hôm công cụ giết hết để ăn!
Bởi vì ngậm cục tức này, ông hai nuôi dưỡng thỏ cực kì tận tâm.
Nhưng mà, bọn trẻ thích thỏ như vậy, nếu như biết được dự định của ông hai, chắc chắn sẽ khóc đau lòng lắm.
“Trân Trân, không phải Văn Quảng ra ngoài rồi sao? Sao không thấy đâu?” Ông hai tò mò hỏi.
Chuyện này khá là phức tạp, cô cười nói: “Thật sự là công việc của anh ấy rất bận! Qua mấy hôm nữa sẽ trở về thôi ạ!”
Thực ra, Vương Văn Quảng căn bản không bận, toàn bộ tổ dự án của bọn họ đều không bận. Tuy rằng đất bị nhiễm mặn của nông trường còn rất nhiều chưa cải tạo xong, nhưng phương pháp cải tạo này khi thực hiện vốn không xem là quá khó. Hơn nữa anh đã viết một bản hướng dẫn chi tiết, thành phố đã cho in rất nhiều bản phát đến các khu, nông trường cũng có những tài liệu này. Cộng thêm người ở nông trường trình độ văn hóa phổ biến đều từ đại học trở lên, học cũng nhanh hơn các học viên khác, căn bản không cần bọn họ đến nông trường chỉ đạo.
Nói thực lòng, bao gồm những người trẻ tuổi như Tiểu Tô và Tiểu Hồ, họ đều có ám ảnh nhất định đối với nông trường, nếu đã ra ngoài rồi thì tuyệt đối không muốn vào lại nữa. Cái khác không nói, ngay cả hành lí đồ đạc trước đây để lại nông trường cũng không muốn đi lấy, đều là nhờ mấy người Ngô Thanh Phương mang hộ ra ngoài.
Tiểu Tô lại trở về rồi, Miêu Lan Lan tất nhiên rất vui, nhưng mà thái độ của Tiểu Tô đối với cô ta cũng hoàn toàn khác. Trước đây còn cùng cô ta nói nói cười cười, bây giờ còn không thèm để ý đến cô ta. Cô ta lần đầu đến, trong túi mang hai gói kẹo sữa, cô ta vui vẻ đưa cho Tiểu Tô, vốn dĩ cho rằng có thể đổi được một nụ cười của anh ta. Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là, Tiểu Tô không vui vẻ đón nhận, sau đó lập tức chia cho mọi người giống trước đây nữa, mà là lạnh lùng đẩy trả lại rồi nói: “Nghe nói tôi nợ cô hai mươi tệ, bây giờ tôi sẽ trả cho cô!”
Miêu Lan Lan đơ ra, đây là lời nói dối của bản thân cô ta, cô ta nhớ là mình không nói với người khác mà?
Tiểu Tô lấy từ trong ngăn kéo ra hai mươi tệ đưa cho cô ta, nói: “Miêu Lan Lan, nếu như trước đây một số hành vi của tôi khiến cô hiểu lầm, vậy thì bây giờ tôi xin lỗi. Nhưng mà tôi hi vọng cô hiểu, giữa chúng ta nhiều nhất chỉ có thể xem là quen biết, không có bất kì mối quan hệ đặc biệt nào khác, cũng hi vọng cô đừng ôm bất kì ảo tưởng nào! Hơn nữa sau này đừng đến tìm tôi nữa!”
Khi anh ta nói lời này, trong phòng làm việc lớn của tổ dự án còn có những người khác, Miêu Lan Lan có mặt dày cũng là một cô gái, cô ta vừa ngại vừa giận, quay đầu bỏ chạy ra ngoài!