Miêu Lan Lan một hơi chạy đến kí túc xá của mình, lấy ra bức thư trước đây viết cho Tiểu Tô nhưng vẫn chưa kịp gửi đi xé vụn hết! Xé xong vẫn cảm thấy không hả giận, lại từ dưới chiếu lật được một bức, cô ta mở ra xem, thì ra là thư lúc đầu chuẩn bị tố giác hiệu phó Ngô.
Hiệu phó Ngô vốn không phải người của tổ dự án, nhưng lại đi cùng tổ dự án, mục đích cô ta tố cáo hiệu phó Ngô có hai cái. Nếu như hiệu phó Ngô bị cô ta kéo xuống nước, vậy thì cô ta với tư cách là người tố cáo có lẽ sẽ nhận được tiền thưởng, đến lúc đó cô ta nói ra quan hệ với Tiểu Tô, lại đưa ra yêu cầu. Nếu như không thành công kéo Ngô Khải Nguyên xuống, chứng tỏ chính phủ muốn bao che cho ông ta, vậy thì cô ta cũng có thể đưa ra yêu cầu, nếu không cô ta sẽ tiếp tục tố cáo lên trên!
Nhưng nói thật lòng, cô ta lần đầu tiên làm loại chuyện này nên trong lòng cũng không có kế hoạch, một lần nọ cùng trưởng nông trường Vương ăn cơm, đầu bếp Đinh cũng ngồi xuống cùng ăn, còn đem đến rượu hạt kê nhà tự ủ. Miêu Lan Lan không nhịn được cũng uống hai ly, tửu lượng của cô ta rất kém, uống say rồi là nói lung tung, thế là nói chuyện này cho trưởng nông trường Vương biết.
Ngày hôm sau mới sáng sớm cô ta đã bị trưởng nông trường Vương mắng cho một trận, nói tư tưởng của cô ta có sai lệch chính trị nghiêm trọng, nếu như không kịp thời cải chính, anh ta bảo đảm sẽ khiến cô ta cả đời không thể rời khỏi nông trường!
Miêu Lan Lan bị dọa sợ rồi, bức thư này cũng không thể gửi ra ngoài.
Miêu Lan Lan đang phát điên, thực ra cảm xúc của Tiểu Tô cũng luôn rất suy sụp, nam thanh niên hai mươi tám tuổi mới biết yêu, thích một cô gái thì chỉ cần rảnh rỗi là sẽ lập tức tương tư nhớ nhung. Tiểu Tô trước đây không biết, thì ra thích một người có những lúc cũng rất đau khổ.
Anh ta không biết, càng đau khổ hơn anh ta là Vương Văn Quảng.
Rõ ràng vợ và con đều ở công xã Anh Đào, cũng chỉ cách gần hai cây số, đi bộ nhiều nhất cũng chỉ nửa tiếng là đến rồi, vậy mà anh không thể trở về.
Tuy rằng anh bây giờ là tổ trưởng của ban khoa học kĩ thuật, nhưng hồ sơ vẫn ở nông trường. Hồ Lợi Nông từng nói đùa rằng bọn họ là người có hai tầng thân phận. Đúng thật là vậy, bọn họ tuy là hưởng lương và đãi ngộ của cán bộ quốc gia, nhưng trước sau vẫn có một thân phận là phạm nhân đang phải tham gia lao động cải tạo.
Một phạm nhân lao động cải tạo như anh, còn là một phạm nhân lao động cải tạo đã li hôn, nhưng Triệu Trân Trân lại khác. Cô là hiệu trưởng tân nhiệm, vốn dĩ áp lực công việc đã không nhỏ, nếu như bởi vì anh lại có thêm những lời đồn, vậy thì thực sự quá khó rồi!
Hai vợ chồng trước khi đến đã bàn bạc xong rồi, Vương Văn Quảng bình thường sẽ không trở về, chỉ trở về vào cuối tuần. Cuối tuần trường học và phòng khoa học kĩ thuật đều nghỉ, người bình thường đều về nhà, không ai rảnh rỗi không có chuyện gì theo dõi anh!
Phòng khoa học kĩ thuật thực ra chính là một căn nhà lớn, một hàng phòng chính làm phòng thí nghiệm kiêm phòng làm việc, trái phải các gian hiên nhà làm kí túc xá. Bởi vì có hơn hai mười người ở rất chật, bên phía nông trường có xây mới kí túc xá khá rộng rãi, nhưng bọn họ lại không có ai muốn tới đó ở.
Không dễ dàng gì chịu đến tối thứ bảy, Vương Văn Quảng không có tâm trạng làm bất kì chuyện gì. Anh ăn cơm xong nằm trên giường nhẫn nại đợi trời tối, trời vừa tối đã lao ra ngoài.
Sau bữa tối, Triệu Trân Trân đưa bọn trẻ đến nhà sau, cô để bọn trẻ chơi ở trong sân, bản thân bắt đầu thu dọn hai gian phòng chính. Căn nhà đã rất lâu không có ai ở rồi, khắp nơi đều là bụi không nói, sau khi cô mua về cũng không quản lí, bây giờ mới phát hiện bên trong có rất nhiều đồ không có giá trị, đa số đều là không dùng được, cô để toàn bộ vào trong một bao tải chuẩn bị vứt đi.