Mới làm chưa được bao lâu, Kiến Dân và Kiến Quốc vào trong hỏi: “Mẹ có cần giúp đỡ không ạ?”
Triệu Trân Trân phẩy tay nói: “Không cần đâu, hai con chăm sóc tốt em trai là được rồi.”
Nhưng hai đứa trẻ vẫn không chịu đi, Vương Kiến Quốc hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay thứ bảy rồi, cha có phải sắp về rồi không ạ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Đúng rồi, chắc là một lát nữa là cha về tới nhà thôi.”
Vương Kiến Dân sáng mắt lên, hỏi: “Thật sao mẹ?”
Triệu Trân Trân Trân gật đầu.
Lại qua một lúc, Kiến Xương nắm tay Kiến Minh cũng đi vào, Vương Kiến Xương trực tiếp hỏi: “Mẹ ơi, cha còn bao lâu nữa mới có thể đến nhà ạ?”
Cái này thì Triệu Trân Trân không nói chắc được rồi, nhưng mà thấy trời sắp tối rồi, cô bèn nói: “Rất nhanh thôi, căn phòng này quá bẩn, con và em trai mau ra ngoài chơi đi.”
Vương Kiến Minh kéo anh trai muốn đi, nhưng Vương Kiến Xương không dễ dỗ như thằng nhóc ba tuổi, thằng nhóc có chút không vui tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, có phải mẹ đang nói dối không?”
Triệu Trân Trân ngơ ra, rồi cười một cái nói: “Tuyệt đối không có, mẹ trước giờ không nói dối các con mà.”
Vương Kiến Xương cắn môi, vẫn không quá hài lòng với câu trả lời của mẹ, thế nhưng lúc này Vương Kiến Quốc đã ở bên ngoài gọi thằng nhóc: “Em ba, em có muốn chơi súng nước không?”
Súng nước của anh hai chơi rất vui, nhưng Vương Kiến Quốc rất ít khi chịu cho thằng nhóc chơi, mỗi lần đều là thằng nhóc năn nỉ mới cho thằng nhóc chơi một lúc, chủ động giống như hôm nay thì là lần đầu tiên. Thằng nhóc lập tức kéo theo Kiến Minh đi ra khỏi căn phòng, miệng nói to: “Anh hai, em ra đây.”
Từ nông trường đến công xã Anh Đào chỉ gần hai cây số, trong đó có một nửa đường khoảng cách hai bên là hoa màu nhìn không thấy bờ. Lúc này tuy rằng vừa vào đêm, nhưng trên đường một bóng người cũng không có. Vương Văn Quảng bước đi rất nhanh, rất nhanh đã đến công xã Anh Đào.
Hiện nay đã là hạ tuần tháng tám, tiết lập thu đã qua, ngoại trừ buổi trưa khá là nóng nực ra, sớm tối đã rất mát mẻ rồi. Vì thế, trên con đường không hề có người hóng mát, dưới ánh đèn đường mờ ảo, thỉnh thoảng sẽ đi qua một hai người cũng đang vội vàng như anh.
Thấy sắp về đến nhà rồi, anh đem theo tâm trạng kích động rẽ vào đầu ngõ.
Lúc này Triệu Trân Trân đã quét dọn xong căn nhà, dùng nồi đất đun một nồi nước nóng lớn, đang bận rộn tắm cho các con.
Kiến Dân và Kiến Quốc đã không cần cô bận tâm rồi, không những có thể tự mình tắm rửa, mà còn biết tự gội đầu. Tắm rửa gội dầu xong, Kiến Dân còn biết giặt luôn quần áo mình thay ra, cậu bé càng lớn càng thích sạch sẽ, điểm này cũng có chút giống Vương Văn Quảng.
Vương Kiến Xương đã bảy tuổi rồi, theo lí mà nói đã có thể tự tắm, nhưng thể chất thằng nhóc khá là đặc biệt, như những ngày hè này, tốt nhất dùng nước lá ngải để tắm. Bình thường thằng nhóc luôn kêu ngứa lưng, khi tắm Triệu Trân Trân sẽ dùng xơ mướp xoa lưng cho thằng nhóc. Vì thế một đứa bé như thằng nhóc tắm thường mất nửa tiếng, thậm chí thời gian dài hơn.
Trong sân không có gió, Triệu Trân Trân dứt khoát bê chậu gỗ vào trong sân, như vậy sẽ không khiến cho trong nhà chỗ nào cũng ướt sườn sượt, như thế khi quét dọn cũng rất phiền phức.
Bởi vì cổng chính khép lại, Vương Văn Quảng trực tiếp đẩy cửa vào rồi lập tức quay người đóng cửa chính lại, cài then chốt cửa.
Anh nhanh chóng bước vào sân, nhỏ giọng nói: “Trân Trân anh về rồi”
Thực ra Triệu Trân Trân đã nghe thấy tiếng mở cửa, giờ này không thể là người khác, chỉ có thể là Vương Văn Quảng.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Kiến Dân và Kiến Quốc đã tắm thay quần áo xong đã nhào đến gọi to: “Cha.”
Lúc này Kiến Xương cởi trần chuồng trơn trụi đứng bên cạnh chậu tắm có chút chán nản, nếu sớm biết cha sẽ trở về vào lúc này, thằng nhóc nên tắm sớm hơn hoặc là muộn hơn một chút.
Kiến Minh nhìn thấy hai anh trai chạy qua, cũng vội vã bước với đôi chân ngắn nhỏ chạy tới: “Cha, Tứ Bảo nhớ cha lắm.”