Vương Văn Quảng bế Kiến Minh, Kiến Dân Kiến Quốc một trái một phải ôm cha tiến tới, Kiến Xương thu nhỏ cơ thể nhỏ bé trần chuồng, nhìn hai anh và em trai mà có chút ngưỡng mộ.
“Văn Quảng, anh đã ăn tối chưa?”
Vương Văn Quảng gật đầu.
Hai mươi mấy người của ban khoa học kĩ thuật bọn họ, cho dù cơm của nông trường là miễn phí cũng không muốn đi ăn, ngày thường đều là tự nổi lửa nấu cơm. May là hiện tại bọn họ ngoài bốn mươi tệ tiền lương thì mỗi người mỗi tháng còn có mười lăm cân lương phiếu. Đàn ông thành niên mười lăm cân chắc chắn không đủ ăn, nhưng Tiểu Hồ và Tiểu Tô rất nhanh nhẹn nghĩ ra cách hay, mua từ trạm lương thực của công xã về không ít khoai lang khô, nghiền thành bột trộn vào bột mì, bánh bao làm ra rất ngọt, rất được mọi người chào đón.
“Tam Bảo chuẩn bị tắm à. Nào, hôm nay để cha chà lưng cho con nhé?”
Vương Kiến Xương lại lập tức cảm thấy bây giờ tắm là tốt nhất, thằng nhóc vui vẻ đồng ý.
Cả nhà sau khi tắm xong, đã là chín giờ đêm rồi, Kiến Dân và Kiến Quốc ở bên ngoài chạy nhảy cả nửa ngày, rất nhanh đã ngủ thiếp đi ở góc giường.
Kiến Xương và Kiến Minh có lẽ là gặp được cha có chút hưng phấn, đặc biệt là Kiến Minh, không ngừng dùng bàn tay nhỏ dụi mắt, rõ ràng đã rất buồn ngủ rồi nhưng vẫn không nỡ nhắm mắt lại đi ngủ.
Vương Kiến Xương ôm chặt một cánh tay của cha nói: “Cha, cả ngày mai cha đều ở nhà phải không ạ?”
Vương Văn Quảng cũng không định ra ngoài nên nói: “Phải rồi, Tam Bảo có chuyện gì sao?”
Vương Kiến Xương cười nói: “Cha, ngày mai cha dạy con chơi cờ nhé?”
Đứa bé bảy tuổi cuối cùng cũng tỉnh táo nhận thức được, với trình độ bây giờ của thằng nhóc, không thể thắng được cha. Nhưng mà, giáo viên trường mẫu giáo của thằng nhóc từng nói, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Trước đây thằng nhóc không quá hiểu ý của câu này, hiện nay cuối cùng hiểu rồi.
Vương Văn Quảng gật đầu, nói: “Được thôi, cha có thể dạy con, nhưng mà, có một điều kiện.”
Vương Kiến Xương ngáp một cái, hỏi: “Điều kiện gì cơ ạ?”
Vương Văn Quảng cười, nói: “Cha nhìn đồng hồ, con bắt buộc phải đi ngủ trong vòng mười lăm phút thì mới được.”
Kiến Xương nghe xong, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt.
Kiến Minh thấy anh trai ngủ rồi, cuối cùng cũng không còn dụi mắt thật mạnh nữa. Triệu Trân Trân ôm cậu nhóc ở trong lòng, còn chưa hát xong một bài hát ru là cậu nhóc đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Hai vợ chồng cẩn thận di chuyển hai đứa trẻ vào vị trí bên trong, mặt đối mặt nằm xuống, nhìn nhau cười một cái.
Vương Văn Quảng nắm chặt tay của vợ, hỏi: “Trân Trân, công việc trong trường học vẫn thuận lợi chứ?”
Triệu Trân Trân gật đầu: “Cũng khá thuận lợi, chỉ là việc vặt nhiều hơn một chút.”
Vương Văn Quảng cúi người hôn lên trán cô một cái, nói: “Cũng đừng bận tâm quá, anh thấy mấy ngày nay em lại gầy đi rồi.”
Triệu Trân Trân cười, nói: “Nói linh tinh cái gì, làm gì có ai gầy nhanh như thế.”
Vương Văn Quảng giơ tay ra lại muốn véo má của cô, Triệu Trân Trân quay đầu sang một bên. Cô đột nhiên nhớ ra hôm qua trước khi ngủ cô xem sách giáo khoa cấp ba một lúc, có hai chỗ xem thế nào cũng không quá hiểu, bèn chuẩn bị ngồi dậy lấy sách ra hỏi chồng.
“Em muốn uống nước à?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không phải, em có hai vấn đề muốn hỏi anh, toán cấp ba khó hơn toán cấp hai nhiều quá.”
Vương Văn Quảng kéo cô lại, thì thầm bên tai cô: “Một khắc đáng ngàn vàng, hôm khác hãy học.” Đưa tay còn lại ra hung hăng véo má cô một cái, tiếp tục nói: “Còn không thừa nhận em gầy rồi, thịt này cũng ít đi nhiều rồi.”
Triệu Trân Trân lấy tay anh ra, hờn dỗi nói: “Được rồi, anh véo đau hết rồi, mau bỏ ra nào.”
Vương Văn Quảng lập tức bỏ ra, nhưng lại nhẹ nhàng nắm lấy một tai của vợ.
Tai của cô trắng nõn xinh xắn, rất đáng yêu.
Vương Văn Quảng nhẹ nhàng bắt đầu mát xa.
Triệu Trân Trân thoải mái nhắm mắt lại, qua một lúc lâu, cô mới khẽ nói: “Văn Quảng, bên này được rồi, mát xa bên còn lại đi.”