Bất tri bất giác đã nửa đêm muộn rồi, đêm đầu thu dễ chịu mát mẻ, Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng rõ ràng đều đã rất buồn ngủ, lại không nỡ ngủ.
“Văn Quảng, tổ dự án của các anh, bước tiếp theo có kế hoạch gì chưa?”
Thị trưởng Trần có lẽ là để cho chắc ăn nên không tùy tiện chuyển hồ sơ của hơn hai mươi người tổ công tác từ nông trường ra ngoài. Tuy rằng cái này có chút tiếc nuối, ý là thân phận của bọn họ không có thay đổi về chất. Nhưng Triệu Trân Trân cảm thấy, thân phận gì cũng là hư ảo, chồng cô cuối cùng cũng không cần phơi gió phơi nắng, tận lực làm việc đồng áng giống như một lão nông, điểm này mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, cô không kiềm được ôm chặt tay của chồng.
Tuy rằng tay của Vương Văn Quảng hiện tại vẫn còn rất thô ráp, nhưng ít nhất cũng không nứt nẻ, trầy xước, ngày đông vũng không cần lo lắng tê cóng rồi.
Vương Văn Quảng cúi người hôn lên trán cô, nói: “Trân Trân, em nói xem, những ngày như hiện tại, đến lúc nào mới có thể kết thúc đây?”
Rất nhiều chuyện của kiếp này không giống so với kiếp trước, thời gian này ở kiếp trước, Bình Thành loạn hơn bây giờ nhiều. Hơn nữa tiếp sau đây càng loạn, một mạch đến năm kia, cũng chính là năm 1970, thị trưởng Trần bị lật đổ đột nhiên lại được dùng lại thì tình hình của Bình Thành mới dần dần ổn định lại.
Tình hình bây giờ tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước, Bình Thành dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Trần vẫn luôn không loạn, đoán rằng sau này cũng sẽ không có thay đổi gì lớn, mà sẽ càng ngày càng tốt. Cho dù dựa theo dự đoán bảo thủ nhất, nếu giống như kiếp trước, đến năm kia có lẽ cũng đã khá lên rồi.
Nhưng muốn ổn định trong phạm vi toàn quốc, ước tính ít nhất còn phải cần thời gian bốn năm năm nữa.
Cô do dự vài giây vẫn chưa mở lời, anh lại yếu ớt nói: “Chính sách phía trên, không thể cứ thế này mãi chứ?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Chắc chắn sẽ không thế này mãi đâu. Đợi đến năm kia, tình hình sẽ thay đổi dần thôi.”
Hơn một năm gần đây, Vương Văn Quảng dẫn dắt tổ dự án chạy khắp các huyện của Bình Thành, ngoại trừ nghiêm túc làm việc ra, anh lúc nào cũng đang quan sát tình hình chính trị của các huyện thị. Khi bọn họ làm việc ở huyện Huệ Dân, bởi vì Huệ Dân giáp với huyện Dương của tỉnh Lỗ, người dân giữa hai thị trấn giao lưu không ít, có những nhân viên xã của huyện Dương cũng đến đồng ruộng đứng thành vòng tròn quan sát học tập, anh nghe họ nói chuyện cũng biết kha khá về tình hình của tỉnh Lỗ.
Vận động của tỉnh Lỗ rầm rầm rộ rộ, so với Bình Thành bọn họ còn loạn hơn nhiều, nghe nói hiện nay về cơ bản tất cả trường học đều đang trong trạng thái nghỉ học.
Khi so sánh, Vương Văn Quảng cảm thấy tình hình của bản thân vẫn chưa xem là tệ, thậm chí có thể nói là rất hạnh phúc rồi. Nhưng không thể tránh khỏi có những lúc vẫn sẽ lo lắng về tương lai.
Tuy tình hình của Bình Thành quả thực vẫn được xem là tốt, nhưng Triệu Trân Trân nói chắc như đinh đóng cột, vẫn khiến anh kinh ngạc một phen.
Trước đây anh không cảm nhận được, nhưng hai năm gần đây những chuyện xảy ra đã khiến Vương Văn Quảng cảm nhận được. Vợ anh Triệu Trân Trân tuy đúng là trình độ văn hóa không cao, đương nhiên rồi điểm này anh thực ra không hề để ý. Nhưng so với người bình thường, có lẽ là cô còn thông minh hơn phần đa mọi người, đặc biệt là độ nhạy cảm chính trị, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Anh vừa mừng vừa lo hỏi: “Thật sao?”
Triệu Trân Trân nhìn anh cười, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Thật, nhưng mà, chuyện này anh nhất định không được nói với người khác.”
Vương Văn Quảng ra sức gật đầu.
Khi mới bắt đầu đến nông trường, anh và hiệu phó Lương thường hay lén thảo luận khi nào mới có thể kết thúc. Vậy mà theo sự thay đổi của thời gian, lại thêm lao động thể lực nặng nhọc, càng ngày càng không có thời gian nghĩ những thứ này nữa .