Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 497 - Chương 497:

Chương 497:

Hơn nữa bản thân thảo luận cũng mất đi ý nghĩa, quãng thời gian đen tối dường như nhìn không thấy điểm cuối.

Nhưng bây giờ, đã có đáp án rõ ràng.

Hai năm, chỉ cần thời gian hai năm thôi.

Vương Văn Quảng hưng phấn không ngủ được, cảm thấy cổ họng có chút khô, anh nhảy xuống giường hỏi: “Trân Trân, em có muốn uống nước không?”

Triệu Trân Trân gật gật đầu, nói: “Trong ấm trà có nước nguội, anh pha một chút nước nóng là được rồi.”

Vương Văn Quảng rót một tách trà ấm trực tiếp đưa đến miệng vợ, Triệu Trân Trân mỉm cười, cúi đầu uống một hơi nói: “Được rồi, anh mau uống đi.”

Vương Văn Quảng uống hơn một nửa tách trà cảm thấy cổ họng thoải mái hơn nhiều rồi, anh cười hỏi: “Trân Trân, em còn muốn uống thêm không?”

Còn chưa đợi vợ trả lời, anh đã tiến lên ôm lấy cô, mớm cho cô một ngụm nước ấm.

Triệu Trân Trân lúc này buồn ngủ lắm rồi, cô đỏ mặt nuốt xuống, ngáp một cái nói: “Cũng muộn rồi, mau ngủ thôi.”

Vương Văn Quảng đang định để ấm trà về trên bàn, Vương Kiến Dân đột nhiên nói: “Cha con muốn uống nước.”

Thực ra cậu bé tò mò Vương Kiến Dân sớm đã tỉnh rồi, bữa tối ăn mì lạnh, trong tương ăn kèm có trứng gà và thịt băm. Khi trộn mì cậu bé lén cho nhiều hơn một thìa, lúc đó chưa phát giác ra, trước khi ngủ thì cảm thấy cổ họng khát khô, bây giờ càng là bị khát tỉnh dậy.

Bình thường Vương Kiến Dân tỉnh dậy sẽ lập tức gọi mẹ, nhưng hôm nay vừa mở mắt cậu bé đã nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện. Đèn trong phòng cũng đang bật, thế là cậu bé nằm im lặng tò mò nhìn cha mẹ mình “uống nước”.

Bị con trai nghe trộm tại hiện trường, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, khiến vợ chồng bọn họ có một cảm khác khó tả.

Tuy mới chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng Vương Văn Quảng tỉnh dậy từ rất sớm. Việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh dậy là kiểm tra phòng bếp, có một vại bột mì, nửa lọ dầu lạc, khoảng mười quả trứng và một bó cần tây đã hơi héo. Mấy ngày nay từng thành viên của tổ dự án phải thay phiên nhau nấu cơm, thế nên hôm nay Vương Văn Quảng định trổ tài làm món bánh học từ hiệu phó Ngô.

Đầu tiên, Vương Văn Quảng rán ba quả trứng, cho cần tây đã được rửa sạch và thái nhỏ vào xào cùng trứng. Sau đó dùng chúng làm nhân để bọc trong vỏ bột mì đã được cán mỏng, cuối cùng cho lên bếp rán chín.

Mũi của Vương Kiến Quốc cực kỳ thính, thằng bé vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm lan tỏa.

Căn phòng của họ tuy không nhỏ, nhưng đối với một gia đình sáu người thì dù có dọn dẹp gọn gàng đến đâu cũng không tránh khỏi hơi chật chội. Trẻ con vốn chịu lạnh giỏi, Kiến Quốc và Kiến Minh cả mùa hè chỉ cần hơi nóng là người chúng lập tức nổi mẩn, vậy nên buổi tối khi ngủ Triệu Trân Trân thường không đóng cửa sổ. Ngoài cửa sổ sau là một con ngõ nên cô kéo rèm lại, còn ngoài cửa sổ trước là sân nhà nên không cần dùng rèm.

Vương Kiến Quốc nhìn qua cửa sổ thấy cha đang quét sân, thằng bé vui mừng nói với Kiến Dân: “Anh ơi, cha làm món gì mà thơm vậy?”

Vương Kiến Dân không nghĩ cha có thể làm ra được món gì ngon, có điều nghĩ tới bây giờ mẹ vẫn đang ngủ, cậu bé chỉ đành lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, em đi xem xem.”

Vương Kiến Quốc lê dép chạy ra ngoài, khi quay về trong tay cầm một chiếc bánh đã cắn hết một nửa, miệng hô to: “Anh cả, em ba, em tư, mẹ ơi, dậy đi. Cha đã nấu xong cơm rồi, là bánh nhân trứng gà cần tây xào, ngon lắm luôn.”

Hôm nay Vương Văn Quảng chơi cùng tụi nhỏ cả buổi sáng, nửa đầu buổi chiều anh dạy Kiến Dân và Kiến Quốc làm bài tập, nửa sau thì dạy Kiến Xương chơi cờ. Hạnh phúc vốn luôn ngắn ngủi, chẳng mấy chốc trời đã tối.

Do không mua được thịt nên Triệu Trân Trân đạp xe ra bến cảng, nhưng vì tới muộn nên hầu như thuyền ngoài cảng đều đã hết hàng, hàng nào còn thì cá và tôm đều không ngon, có điều cô may mắn mua được gần bốn cân sò với giá rất rẻ, chỉ hai hào một cân.

Bình Luận (0)
Comment