Về đến nhà, cô và bà hai cùng nhau tách phần thịt sò, cho thêm củ cải vào nấu một nồi to bánh canh hải sản. Tôm được ngâm trong nước nóng, cá lù đù được hấp chín, tụi nhỏ ăn rất ngon lành, ngay cả ông hai cũng uống hết hai bát canh liền.
Trời đã tối, Vương Văn Quảng phải tranh thủ về để tránh những phiền phức không đáng có.
Vương Văn Quảng tạm biệt vợ, một mình đi trên con đường vắng tanh khiến anh lần đầu nhận ra, hóa ra gió thu lại lạnh đến vậy.
Mặc dù công tác dự trù rất tốt, nhưng nghĩ là một chuyện mà làm lại là một chuyện khác, ý tưởng của hiệu phó Dương rất hay nhưng ông ta lại đặt mục tiêu không cao mà cho rằng chỉ cần mở được một lớp là được. Triệu Trân Trân thì ngược lại, cô yêu cầu ban giám hiệu phối hợp cung cấp cho cô toàn bộ nhân lực và vật chất, cô vùi đầu vào công việc tuyển sinh, đã bận rộn suốt năm. Sáu ngày nhưng chỉ tuyển được bốn học sinh dù đã sắp khai giảng.
Tuy trường tiểu học nông trường được xây khá tốt, giáo viên cũng rất có thực lực, thế nhưng có một điểm yếu rõ rệt mà hiệu phó Dương đã xem nhẹ – đây là trường học xây lên để giải quyết vấn đề học hành của trẻ con ở nông trường. Ông ta biết rõ những phạm nhân đang lao động cải tạo ở nông trường Thanh Hòa khác với tội phạm trong tù, họ hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng dân chúng sao mà phân biệt được, bên trên nói gì thì họ nghe cái đó. Nếu những thành phần trí thức đó không phạm tội thì sao lại bị đưa tới nông trường. Nghe nói thức ăn của họ còn không bằng của người dân nơi đây, công việc phải làm cũng nặng nhọc hơn xã viên nhiều.
Hơn nữa, tuy chỉ là xã viên bình thường nhưng bọn họ trong sạch, còn lâu mới chịu có dây dưa với những phạm nhân lao động cải tạo đó, trẻ con nhà mình thà không đi học cũng không chịu học cùng với con của những phạm nhân đó.
Dương Quang Thắng thấy suy nghĩ này rất buồn cười, nhưng ông ta không giỏi khuyên người khác nên chỉ đành bó tay.
Tuy việc tuyển sinh không thuận lợi khá đáng tiếc, nhưng mấy trăm đứa trẻ ở nông trường này cũng đủ khiến ông ta bận rộn, mà Triệu Trân Trân thì cân nhắc tới tình hình thực tế. Cô quyết định mở thêm một khối mầm non, việc này ngoài phải báo cáo xin phép cấp trên còn phải chọn ra những giáo viên thích hợp từ nông trường.
Giáo viên mầm non không giống như giáo viên tiểu học nên bắt buộc toàn bộ đều là nữ, Triệu Trân Trân không hiểu rõ tình hình trong nông trường nên tới tìm Ngô Thanh Phương để hỏi. Ngô Thanh Phương đề cử vài người xong lại hơi ngại ngùng nói: “Hiệu trưởng Triệu, tôi có một thỉnh cầu, tôi muốn làm việc ở khối mầm non có được không?”
Triệu Trân Trân nhìn đứa bé được Ngô Thanh Phương ôm trong lòng, thầm nghĩ cũng đúng, Đằng Đằng còn quá nhỏ, trước đây khi ở nông trường Ngô Thanh Phương luôn phải cõng con trên lưng làm việc, cô ấy đi đâu thì đứa bé theo ấy. Bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng, nếu đến lúc khai giảng mà còn phải mang theo đứa bé đi dạy thì không ổn, nếu cô ấy tới khối mầm non làm việc thì sẽ tiện chăm sóc cho Đằng Đằng hơn.
Có điều, cô ấy vốn dĩ là giảng viên đại học, bây giờ phải làm giáo viên mầm non thì quả là thiệt thòi.
Ngô Thanh Phương nhìn ra sự do dự của cô, vội vàng nói: “Hiệu trưởng Triệu yên tâm, mặc dù tôi chưa quen với công việc ở lớp mầm non, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Triệu Trân Trân cười, cô chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Ở nơi riêng tư chị không cần xưng hô với em như thế nữa, cứ gọi em Trân Trân là được, chị ngồi đi.”
Ngô Thanh Phương hơi câu nệ ngồi xuống, Triệu Trân Trân cúi đầu nhìn danh sách giáo viên một lượt, cô gạch tên của Ngô Thanh Phương rồi điền vào danh sách của khối mầm non.
Đằng Đằng thấy trên bàn có thanh chặn giấy cực kỳ đẹp mắt, cậu bé vài lần cố gắng vươn tay lấy nhưng không lấy được, thế là sốt ruột ngẩng lên nhìn mẹ.