Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 499 - Chương 499:

Chương 499:

Ngô Thanh Phương hiền hòa dỗ: “Đằng Đằng ngoan, đây không phải đồ trẻ con động vào được, con xuống dưới chơi nhé?”

Đằng Đằng gật đầu, vô cùng nghe lời.

Triệu Trân Trân đặt tài liệu xuống, lấy từ ngăn kéo ra hai viên kẹo sữa cho Đằng Đằng. Cậu bé có ấn tượng cực tốt với dì xinh đẹp này, nên vui mừng nhận lấy kẹo rồi cực kỳ lễ phép nói: “Con cảm ơn dì Triệu.” Triệu Trân Trân hơi ngạc nhiên, quay sang nói với Ngô Thanh Phương: “Chị Thanh Phương, Đằng Đằng thông minh ghê, còn nhỏ mà đã nhớ được người.”

Ngô Thanh Phương khẽ cười, trên mặt tràn đầy sự tự hào của người làm mẹ. Hễ nói đến con trai mình mà cô ấy có rất nhiều chuyện để kể, có điều hôm nay còn chuyện quan trọng hơn, cô ấy hơi ngại ngùng nói: “Trân Trân, mấy hôm trước anh Lâm nhà chị được ra ngoài rồi.”

Triệu Trân Trân biết chuyện của thầy Lâm, nhưng không biết anh ấy đã được thả, nghe vậy cô vui mừng nói: “Thế thì tốt quá rồi.”

Ngô Thanh Phương hơi xúc động gật đầu, ngoài bản thân cô ấy ra chẳng ai biết rốt cuộc hơn một năm này cô ấy đã trải qua những gì, mà giờ đây cuộc sống như ác mộng đó cũng đã qua đi. Tuy chưa đến mức khổ tận cam lai, nhưng cũng coi như tốt hơn chút ít.

Vài ngày trước, lần đầu tiên Ngô Khải Nguyên tới nông trường, cha con họ hơn một năm không gặp khó tránh khỏi có hơi kích động, nhưng cả hai đều rất nhẹ lòng. Trong mắt Ngô Thanh Phương, cha đã ổn hơn nhiều so với khi còn ở nông trường, mà trong mắt hiệu phó Ngô, tuy Ngô Thanh Phương vẫn rất gầy gò nhưng không tệ hơn trước.

Cả hai đều thở phào.

Giờ đây thầy Lâm đã được ra ngoài, bọn họ sẽ càng ngày càng tốt thôi.

“Có việc này... Trân Trân, nếu chị tới làm việc ở trường mầm non, có phải lớp trung học sẽ thiếu một giáo viên ngữ văn đúng không, em thấy Lâm Hàm thế nào?”

Thầy Lâm cũng là giảng viên ở trường đại học Bình Thành giống Ngô Thanh Phương, đương nhiên học vấn và tư lịch đều không có gì không ổn. Có điều dù Lâm Hàm đã được thả ra, nhưng phải nói thế nào với bên nông trường thì cô vẫn chưa nghĩ ra được, cô không thể đồng ý ngay mà chỉ cười nói: “Lâm Hàm không tồi. Thế này đi, chuyện này em sẽ trao đổi với trưởng nông trường Vương, khi có kết quả em sẽ trả lời chị được không?”

Ngô Thanh Phương cười cảm kích.

Triệu Trân Trân nhìn cô ấy nói: “Chị Thanh Phương, chị có muốn đảm nhiệm vị trí người phụ trách của khối mầm non không?”

Ngô Thanh Phương sững sờ, trong hơn một năm làm việc ở nông trường, cô ấy đã trải qua rất nhiều cực khổ cũng từng bị đối xử bất công. Tuy từng khóc từng hận, nhưng ý chí cô ấy đã dần trở nên mạnh mẽ. Trước đây ở đại học Bình Thành cô ấy vừa thanh cao vừa kiêu ngạo, thường chẳng quan tâm tới người khác, cũng không giỏi xử lý các mối quan hệ. Nhưng hiện tại đã khác, không chỉ vậy cô ấy còn rất ngưỡng mộ người phụ nữ như Triệu Trân Trân.

Trong tình thế tệ hại, cô không chỉ bảo vệ được bốn đứa con mà còn có thể chăm sóc chúng tốt đến vậy, bản thân cô khi làm việc cũng như cá gặp nước. Từng bước lên cao, hoàn toàn không phải điều mà phụ nữ bình thường có thể làm được. Ngô Thanh Phương tự hỏi lòng mình, cô ấy cảm thấy mình không thể làm được.

Lần trước gặp cha, hiệu phó Ngô cũng từng nhắc tới Triệu Trân Trân, cũng đánh giá rất cao về cô.

Con người chung quy cũng phải thay đổi bản thân, buộc phải chủ động bước đi bước đầu tiên, Ngô Thanh Phương không chút do dự gật đầu nói: “Tôi sẵn sàng, xin hiệu trưởng Triệu yên tâm, nhất định tôi sẽ không phụ niềm tin của cô, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình.”

Cô ấy có thể có thái độ này, nói ra được câu này cũng khiến Triệu Trân Trân hơi bất ngờ, cô cười gật đầu nói: “Chị Thanh Phương là người thông minh, chắc chắn sẽ làm tốt thôi.”

Cung ứng lương thực ở bên ngoài càng ngày càng khó khăn, nhưng tình hình trong nông trường tốt hơn chút, tháng mười vừa qua bọn họ đã thu hoạch hai nghìn mẫu ngô, sản lượng trên một mẫu là 200kg.

Bình Luận (0)
Comment