Ngoài ra tình hình phát triển của khoai lang, đậu tương và lạc cũng khá tốt, bởi vì tưới nước kịp thời nên về cơ bản không chịu ảnh hưởng của hạn hán.
Tuy chỉ là lương thực phụ nhưng dù sao cũng tốt hơn chịu đói, hơn nữa số lương thực dự trữ được trong mùa thu hoạch năm nay đủ để bọn họ chống đỡ đến mùa thu hoạch tháng sáu năm sau.
Ở nơi như nông trường này, có thể giải quyết vấn đề ăn cơm cũng chẳng phải chiến tích gì, nhưng nếu thành công xây dựng một trường học thì tuyệt đối đủ được gọi là chiến tích. Bởi vậy trưởng nông trường Vương cũng rất chú ý tới chuyện trường tiểu học, gần như cứ cách vài ngày lại tới xem một lần.
Chiều hôm đó, Triệu Trân Trân nói với anh ta về chuyện Lâm Hàm.
Trưởng nông trường Vương vốn khôn khéo, từ lâu anh ta đã nhìn ra quan hệ hai nhà Triệu Trân Trân và Ngô Thanh Phương không bình thường, anh ta cân nhắc vài giây rồi nói: “Hiệu trưởng Triệu, những người như bọn họ làm ở nông trường cũng được, ở trường học cũng được, thân phận của bọn họ hoàn toàn không thay đổi. Ở trang trại phải tiếp nhận lao động cải tạo, tới trường học cũng không có lương và đãi ngộ giảng dạy, đây cũng là một loại lao động cải tạo. Thầy Lâm dễ kích động, tới trường học ở đây kiểm điểm bản thân cũng không tồi, tôi không có ý kiến gì.”
Triệu Trân Trân cười nói: “Cảm ơn trưởng nông trường Vương đã ủng hộ.”
Trưởng nông trường Vương không dám thể hiện, tuy theo cấp bậc hành chính Triệu Trân Trân ngang hàng với anh ta nhưng bối cảnh cô lớn hơn anh ta nhiều. Anh ta sớm đã nghe ngóng được Triệu Trân Trân vốn là cấp dưới của trưởng ban Trương, cô tới trường tiểu học của nông trường cũng là theo sắp xếp của anh ta, mà trưởng ban Trương lại là lãnh đạo cao nhất của tổ công tác này.
Hơn nữa ai cũng biết trưởng ban Trương lại chính là tâm phúc của thị trưởng Trần.
Vậy nên anh ta chỉ cười rồi nói: “Hiệu trưởng Triệu khách sáo quá, cô có việc gì cứ nói, chỉ cần nông trường chúng tôi làm được thì chắc chắn sẽ làm hết sức.”
Hai người lại tán gẫu vài câu về chuyện của trường học, cuối cùng nói đến thành viên của khối trung học, trưởng nông trường Vương như vô ý nhắc đến: “Nếu khối trung học cần mở bốn lớp, vậy cũng cần có người phụ trách nhỉ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, đáp: “Đúng vậy, không chỉ khối trung học mà khối nào của trường tiểu học cũng cần có người phụ trách, tôi đang định thảo luận với trưởng nông trường Vương về chuyện này đây.”
Trên thực tế, ý kiến của cô và Dương Quang Thắng không giống nhau trong vấn đề này.
Triệu Trân Trân đã làm lãnh đạo nhiều năm, đã quen với việc chỉ đạo phương hướng chính, ngoài những chuyện đặc biệt quan trọng và khẩn cấp ra, những chuyện còn lại cô đều sẽ sắp xếp để cấp dưới giải quyết. Như vậy cô vừa nhẹ nhàng mà cấp dưới cũng sẽ biết mình nên làm gì và không nên làm gì. Chức trách của mỗi người vô cùng rõ ràng, cũng sẽ càng dễ chịu trách nghiệm và phân chia công lao hơn.
Nhưng hiệu phó Dương lại thích đích thân làm mọi chuyện. Ông ta nghĩ hiện tại quy mô trường vẫn còn nhỏ, tính đi tính lại cũng chỉ có hai mươi giáo viên, hoàn toàn không cần chia chi tiết như thế, hơn nữa những việc này ông ta cũng có thể tự hoàn thành.
Trưởng nông trường Vương có chút cẩn thận nói: “Hiệu trưởng Triệu, tôi muốn đề cử một người, là Tiểu Miêu cô từng gặp. Tuy rằng cô ấy còn trẻ nhưng cũng từng là giáo viên của trường trung học số một Bình Thành, kinh nghiệm giảng dạy cực kỳ phong phú.”
Đối với người phụ nữ đã từng có ý đồ với chồng mình, trước giờ Triệu Trân Trân đều không có ấn tượng tốt, cô cười như không cười nhìn trưởng nông trường Vương, không trả lời về chuyện này mà hỏi lại anh ta: “Nghe giọng của trưởng nông trường Vương, có vẻ anh không phải người bản địa nhỉ?”
Trưởng nông trường Vương cười, đáp: “Chủ tịch Triệu nói đúng, tôi là người tỉnh Lỗ, vốn dĩ lính xuất ngũ sẽ được sắp xếp công việc gần nhà. Nhưng không biết hồi đó đã xảy ra chuyện gì, lãnh đạo cấp trên nhầm lẫn khiến tôi bị điều tới Bình Thành, mấy năm nay đơn độc một mình tôi cũng quen rồi.”