Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 501:

Chương 501:

Điều này khiến Triệu Trân Trân hơi bất ngờ, trông trưởng nông trường Vương ít nhất cũng ba mươi tuổi, bình thường ở tuổi này người ta đã kết hôn, con cái làm được việc nhà rồi mới phải. Nếu anh ta thật sự còn độc thân thì việc thích Miêu Lan Lan cũng coi như “trừ hại cho dân”.

Vì để chứng mình trong sạch, Vương Văn Quảng đã từng kể với cô chuyện giữa Miêu Lan Lan và Tiểu Tô.

Có điều nếu đã thuộc sự quản lý của cô thì người như cô ta không thể nào làm người phụ trách của lớp trung học, không chỉ chưa đủ chín chắn cẩn trọng mà các mặt khác cô ta cũng không phù hợp, không đến lượt cô ta làm.

Triệu Trân Trân cười, nói: “Không ngờ trưởng nông trường Vương là người có tinh thần trách nhiệm mạnh như vậy, vì bận công việc mà không màng đến bản thân, thật khiến người khác khâm phục.”

Trưởng nông trường Vương ngoài miệng khiêm tốn nói đâu có đâu có, sau đó nịnh hót Triệu Trân Trân thêm vài câu rồi mới ra về.

Trải qua sự chuẩn bị rầm rộ, cuối cùng trưởng tiểu học nông trường cũng chính thức khai giảng vào ngày 1 tháng 9, tổng cộng thu hút được hơn bốn trăm học sinh. Trong đó khối mầm non có bốn lớp, tính cả người phụ trách Ngô Thanh Phương, tổng cộng có chín giáo viên. Khối tiểu học tổng cộng có năm lớp bao gồm lớp một, hai, ba, bốn, năm. Bởi vì có nhiều học sinh đã từng học ở trường địa phương, trình độ mỗi em không giống nhau nên trường phải tổ chức kỳ thi đầu vào tới mấy lần.

Vương Kiến Dân học lớp năm, Vương Kiến Quốc lớp bốn, Vương Kiến Xương lớp một, còn Vương Kiến Minh nhỏ nhất học lớp mầm non.

Giáo viên của khối tiểu học là nhiều nhất với tổng cộng mười lăm người, người phụ trách là Triệu Tuyết Mai.

Học sinh của khối trung học không nhiều, tổng cộng chỉ có ba lớp và tám giáo viên, người phụ trách là Tống Quốc Bình. Trước đây anh ta là phó giáo sư của Đại học Bình Thành, cho dù là học vấn hay kinh nghiệm đều vượt xa Miêu Lan Lan, cô ta có bất mãn cũng không thể ý kiến.

“Hiệu trưởng Triệu, đây là bản thảo tôi viết lúc rảnh, làm phiền cô dành ra chút thời gian xem giúp, thuận tiện cho tôi ý kiến cũng như lời khuyên.” Lâm Hàm lấy từ trong túi ra một tập bản thảo mỏng, cực kỳ khiêm tốn đưa cho Triệu Trân Trân.

Kiếp trước Triệu Trân Trân không có quan hệ gì với Ngô Thanh Phương, nhưng chuyện của nhà họ Ngô cô có biết chút ít, kiếp trước cả nhà họ bị điều tới nông trường. Lâm Hàm có đánh người hay không cô không rõ, nhưng sau này quả thật Lâm Hàm viết rất nhiều tác phẩm, ban đầu là để tự kiểm điểm, sau đó là bám theo tình hình bên ngoài mà phát biểu một số suy nghĩ về thời cục. Những tác phẩm đó đều viết rất chuyên nghiệp, được Lư Chí Vĩ tán thưởng, chưa đến vài năm đã được thả ra, thậm chí còn trở thành cây bút của Lư Chí Vĩ.

Lâm Hàm vừa cao vừa cường tráng, trông vô cùng mạnh mẽ cứng rắn nhưng những tác phẩm anh ta viết thật sự rất xuất sắc. Xét về sự xảo quyệt trong chính trị thì lợi hại hơn cục trưởng Võ nhiều.

Một người có năng lực lại linh hoạt như vậy, nếu lợi dụng tốt, anh ta sẽ trở thành con dao sắc trong tay.

Triệu Trân Trân xem qua một lượt, nói: “Thầy Lâm, có phải thầy muốn đăng bài này lên báo của Bình Thành không?”

Lâm Hàm là sinh viên xuất sắc khoa Trung văn của Đại học Bình Thành, tốt nghiệp xong trực tiếp ở lại trường giảng dạy. Về mặt chuyên môn, anh ta giỏi hơn Ngô Thanh Phương, không chỉ từng viết không ít kịch bản cho kịch nói mà còn từng làm trong bộ phận biên kịch của nhiều bộ phim điện ảnh. Tác phẩm được viết ra bởi người như vậy hoàn toàn không cần Triệu Trân Trân chỉ bảo thêm.

Anh ta đương nhiên có mục đích khác, có điều không ngờ lại bị Triệu Trân Trân nhìn thấu nhanh như vậy.

Lâm Hàm rất rõ ngoại hình của mình rất dễ đánh lừa suy nghĩ của người khác, anh ta thật thà cười, nói: “Chẳng điều gì có thể qua khỏi mắt hiệu trưởng Triệu, quả thật tôi có suy nghĩ này, có điều tôi cũng sợ bài viết không tốt, hoàn toàn chưa đạt được tiêu chuẩn đó.”

Bình Luận (0)
Comment