Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 513:

Chương 513:

Điền Nhuận Sinh khoảng bốn mươi tuổi, trông khá mảnh khảnh, trước khi bị đày tới đây anh ta thích mặc trang phục thời Đường màu trắng, từ phong thái đến cốt cách đều có cảm giác như tiên nhân. Đương nhiên hiện tại anh ta chỉ là một người đàn ông trung niên mặt mũi xanh xao, quần áo nhăn nhúm, trông khá nhếch nhác. Sức khỏe anh ta không tốt, bị bệnh viêm khớp mãn tính nên sống ở nông trường rất khổ sở, bản tính kiêu ngạo trước đây đã bị nông trường diệt sạch. Anh ta vừa nghe sẽ được tới trường dạy, cho dù chỉ dạy trẻ em cũng lập tức đồng ý. Lý Vĩ Lợi thì khoảng ba mươi tuổi, tố chất cơ thể khá tốt, thần sắc cũng tốt hơn chút.

“Mẹ, mẹ ơi! Hôm nay lớp con học mỹ thuật, thầy Điền dạy hay lắm, thầy còn khen con vẽ đẹp đó!” Vương Kiến Xương ríu rít khoe với mẹ.

Bởi vì khát nước, thằng nhóc đặt sách xuống đi uống nước, lúc này nghe thấy mẹ và anh trai đang nói về chuyện trên lớp, thằng nhóc cũng vội vàng chạy tới.

Trước giờ Triệu Trân Trân chưa từng thấy Kiến Xương khen ai như thế, có thể thấy thằng nhóc thật sự thích thầy mỹ thuật. Thông tin của Điền Nhuận Sinh Triệu Trân Trân đã tìm hiểu một chút, người này rất nổi tiếng, được làm học sinh của anh ta quả thực là một cơ hội hiếm có.

Cô dặn dò con trai: “Nếu thấy thầy Điền dạy hay, vậy con phải chăm chỉ, nghiêm túc học tập có biết chưa?”

Vương Kiến Xương ra sức gật đầu, nói lớn: “Vâng ạ!” Nói rồi lại cùng anh trai tới phòng chính học bài.

Triệu Trân Trân nấu cơm trước, sau đó cô lấy bút và giấy bắt đầu dạy Kiến Minh những kiến thức cơ bản của môn Toán.

Cô rất chắc chắn trước đây Vương Kiến Minh chưa từng học toán, chỉ có chị Quách từng dạy cậu nhóc đếm từ một đến một trăm. Cô chỉ cần dạy một chút mà cậu nhóc đã biết cộng trừ trong phạm vi mười. Triệu Trân Trân quá ngạc nhiên, dứt khoát dạy tiếp, chỉ trong một tiếng đồng hồ sau Kiến Minh đã biết cộng trừ trong phạm vi năm mươi.

Chẳng biết vì sao, Triệu Trân Trân hơi lo lắng. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tứ Bảo, mãi không nói nên lời.

Vương Kiến Minh thấy lạ, cậu nhóc cười hì hì nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đố con tiếp đi!”

Thấy trời sắp tối, Triệu Trân Trân thu dọn giấy và bút nói: “Tứ Bảo thật thông minh! Mẹ sẽ nấu cơm trước đã, sau khi chúng ta ăn xong mẹ sẽ đó con tiếp nhé, được không nào?”

Vương Kiến Minh lớn tiếng đồng ý, cậu nhóc hỏi: “Mẹ! Con làm đúng hết thì có phần thưởng không ạ?”

Mỗi ngày cô Lương dạy cho cậu nhóc một bài thơ mới, sáng hôm sau sẽ bảo cậu nhóc đọc lại một lần. Nếu đọc đúng sẽ được tặng một bông hoa nhỏ màu đỏ, trong lớp không đứa nhỏ nào nhận được nhiều bông hoa đỏ như cậu nhóc. Kiến Minh rất trân trọng những bông hoa nhỏ màu đỏ này đến mức cậu nhóc không nỡ vứt bỏ chúng. Cậu nhóc cất tất cả chúng trong một chiếc hộp giấy.

Triệu Trân Trân cười nói: “Có chứ, nếu như Tứ Bảo làm đúng hết, mẹ sẽ thưởng cho con một viên kẹo sữa!”

Bây giờ không chỉ không dễ mua thịt mà kẹo sữa ở cửa hàng thực phẩm phụ cũng thường xuyên hết hàng, có tiền và có phiếu cũng không mua được. Hết cách, Triệu Trân Trân phải đưa phiếu thịt, phiếu kẹo… các loại phiếu hàng tháng cho ông hai. Ông cụ có thời gian, cũng nắm rõ tin tức, vừa có hàng là đã nhanh chân chạy tới xếp hàng. Hôm trước còn mua được một cân thịt, hai gói kẹo sữa thỏ trắng.

Đồ ít con đông, Triệu Trân Trân cất kẹo sữa vào ngăn kéo, chỉ đến cuối tuần mới cho con ăn vài cây.

Vương Kiến Xương làm bài tập xong từ phòng chính đi ra, thằng nhóc đói bụng, vốn định giục ăn cơm, nhưng khi nghe mẹ nói đến kẹo sữa thì thằng nhóc lập tức nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn kẹo!”

Triệu Trân Trân cười nói: “Được thôi, nhưng mẹ cũng sẽ kiểm tra con!”

Vương Kiến Xương não nề, sợ mẹ cũng bắt mình ngâm thơ cổ.

Triệu Trân Trân chỉ vào một cây ở ngoài sân nói: “Tam Bảo, con vẽ cái cây đi, chỉ cần vẽ đẹp, mẹ cũng sẽ thưởng cho con một viên kẹo!”

Bình Luận (0)
Comment