Hiệu suất làm việc của hiệu phó Dương rất nhanh, khoảng mười ngày sau đã phân chia lại lớp trong toàn trường. Số lớp tăng lên, lượng giáo viên bắt buộc cũng phải tăng theo, bên nông trường lại điều hơn hai mươi người tới, trong phút chốc đội ngũ giáo viên hùng mạnh hơn nhiều.
Vương Kiến Dân đang học lớp năm, cậu bé được chia tới lớp chọn, cậu bé rất thích ứng với tốc độ học trên mới lớp, về đến nhà lập tức vui mừng nói với mẹ: “Mẹ! Có phải mẹ bảo các thầy cô chia lớp không ạ?”
Triệu Trân Trân rất muốn nghe thử ý kiến của con trai, cô trả lời: “Đúng vậy, Đại Bảo thấy chia lớp có tốt không?”
Vương Kiến Dân ra sức gật đầu, nói với mẹ: “Tốt lắm ạ! Mẹ ơi, lớp trước đây cũng rất tốt, chỉ là cô giáo giảng chậm quá! Một kiến thức cô thường dạy trong hai ngày, nhưng con chỉ học nửa buổi là biết rồi! Giáo viên hiện tại không giống thế, ngoài những kiến thức trong sách giáo khoa cô còn giảng cho chúng con nội dung mà sách không có, thú vị lắm luôn!”
Triệu Trân Trân vỗ vai con trai cả: “Đại Bảo nhà chúng ta giỏi thật đó! Vậy con có hỏi các bạn khác thấy thế nào không?”
Vương Kiến Dân quả thật chưa hỏi ý kiến các bạn khác, nhóc trả lời mẹ: “Cái này con không biết! Để ngày mai con hỏi các bạn nhé?”
Vương Kiến Quốc cũng rất vui vẻ, thằng bé đứng bên cạnh nói: “Mẹ ơi! Chia lớp thích lắm, bây giờ lớp con ít bạn hơn, con không cần ngồi cuối lớp nữa! Hơn nữa giáo viên môn Toán tốt với con lắm!” Lớp bốn của Kiến Quốc tuy không chia theo năng lực nhưng cũng được chia thành lớp nhỏ hơn với hai mươi học sinh.
Triệu Trân Trân gật đầu, cảm thấy chuyện chia lớp này đã đi đúng.
Phòng học của trường tiểu học nông trường xây không to, một lớp bốn mươi học sinh ngồi sẽ rất chật, ba mươi em vừa đủ, hiện tại hai mươi em rất rộng rãi. Những đứa bé cao lớn như Kiến Quốc cho dù ngồi ở hàng cuối cùng cũng không lo chật, bởi chỗ thừa đằng sau đủ để kê một hàng bàn ghế nữa, cũng có thể dùng làm cột hoặc bảng thông báo.
Đương nhiên vui nhất vẫn là Tiểu Kiến Xương.
Tuy rằng hiệu phó Dương hơi nóng nảy, nhưng làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận. Ông ta có để mắt tới Triệu Trân Trân, tuy lớp một đến lớp bốn không chia theo năng lực nên lớp nào cũng có thành tích tốt và không tốt, nhưng ông ta đã yêu cầu các giáo viên chủ nhiệm điều tra năng khiếu của học sinh trong lớp mình, em nào có sở trường gì đều sẽ báo cáo lên. Trường tiểu học số bốn Huệ Dương của ông ta chính là nổi tiếng bởi những lớp năng khiếu như vậy.
Vương Kiến Xương được báo là có khả năng hội họa, các bạn có sở trường trong lớp thằng nhóc cũng không ít, ví dụ cô bé nói nhiều cùng bàn Đồng Hân Hân hát rất hay, giọng cô bé trong sáng ngọt ngào lại du dương, vừa cất tiếng hát là khiến người khác kinh ngạc.
Thậm chí Kiến Xương còn cảm thấy Đồng Hân Hân hay hay hơn cả radio!
Bản thân hiệu phó Dương cũng không ngờ sẽ có thu hoạch lớn như vậy, ông vui mừng cầm danh sách những học sinh có năng khiếu tới báo với hiệu trưởng Triệu.
Tuy ông ta làm xong mới báo cáo, có điều đây là chuyện tốt, Triệu Trân Trân cũng rất ủng hộ. Hôm sau cô lại tới tìm trưởng nông trường Vương trao đổi. Trưởng nông trường Vương trong lòng bất an, từ lâu đã muốn giúp Triệu Trân Trân một việc gì đó, lúc nghe thấy cô nói thế thì sảng khoái đáp ứng.
Hiện tại nông trường có hơn mười nghìn người, hơn nữa lượng người có khả năng sẽ tiếp tục tăng thêm, hoàn toàn không cần lo chuyện thiếu đi vài người.
Được điều tới trường học có hai giáo viên mỹ thuật, một người tên Điền Nhuận Sinh, người đàn ông này lai lịch không tầm thường, anh ta là trưởng khoa của học viện mỹ thuật tỉnh Lỗ, tranh quốc họa do anh ta vẽ nổi tiếng trên khắp cả nước. Người còn lại là Lý Vĩ Lợi, là phó giáo sư của học viện mỹ thuật tỉnh Lỗ.