Anh ta là cán bộ quốc gia, tuy thông báo ra bên ngoài là mình độc thân nhưng trên thực tế anh ta đã có vợ và một đứa con gái ở quê nhà, có điều bởi vì không đăng ký kết hôn nên bản thân anh ta không thừa nhận cuộc hôn nhân này. Miêu Lan Lan tuy trẻ đẹp, học vấn cao nhưng thân phận cô ta bây giờ là phạm nhân lao động cải tạo. Một cán bộ quốc gia như anh ta không thể cưới một người như vậy, sẽ tạo ảnh hưởng to lớn với sự nghiệp của mình. Một quan viên nhỏ không có hậu thuẫn như anh ta, may mắn lọt vào mắt trưởng ban Trương mới được tới nông trường, nếu không chức trưởng nông trường cũng hoàn toàn không tới lượt anh ta tiếp quản.
Tuy Miêu Lan Lan hơi tiếc vì không được ăn cơm đầu bếp Đinh nấu nữa, nhưng cô ta cũng không để bụng.
“Hiệu trưởng Triệu, rốt cuộc ý kiến cô thế nào về chuyên chia lớp năng lực?”
Ngày thứ ba, hiệu phó Dương đợi mãi cũng không thấy Triệu Trân Trân cho người thông báo mình đến bàn bạc, ông ta dứt khoát không đợi nữa, cầm tập bản thảo dày hai trang đã chuẩn bị sẵn của mình chủ động tới tìm cô.
Hai ngày nay Triệu Trân Trân cũng luôn cân nhắc chuyện này, tục ngữ nói đúng, quan mới nhậm chức tỏ vẻ quyền uy, quả thực cô rất muốn nhanh chóng có thành tích tốt. Nhưng trường học là nơi trồng cây dạy người, làm chuyện gì cũng buộc phải cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là một vài vấn đề trong những quyết sách, một khi làm sai sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều phương diện.
Hiệu phó Dương đề xuất chia lớp, Triệu Trân Trân thấy thật sự cần thiết, trình độ mỗi học sinh đều không giống nhau, cùng học một nội dung giống nhau, tốc độ giống nhau sẽ không đủ chính xác và khoa học. Nhưng chia lớp từ sớm quá cũng không được, giống như thầy Tống đã nói, thiên tài chỉ là số ít, phần lớn trẻ em đều giống nhau, trên phương diện này cô đã có kinh nghiệm. Bốn đứa con của cô hiện tại đứa cả và đứa út là thông minh nhất, đứa nhì theo sau, kém nhất thật ra là đứa thứ ba. Mặc dù hiện tại Vương Kiến Xương biểu hiện rất ưu tú trên các phương diện, thành tích học tập tốt, có năng khiếu hội họa, ai gặp cũng khen thông minh.
Cho nên cho dù có những đứa trẻ từ nhỏ đã tỏ ra có thiên phú khác người, giống như đứa út nhà cô, mấy hôm nay đứa nhóc thật sự làm cô ngạc nhiên.
Triệu Trân Trân hỏi: “Hiệu phó Dương, thầy có bản kế hoạch chi tiết chia lớp không?”
Dương Quang Thắng nghe thấy thế thì ngây người, ông ta chỉ chăm chăm nghĩ làm thế nào để thuyết phục Triệu Trân Trân, chưa hề nghĩ tới việc lập bản kế hoạch chi tiết!
Triệu Trân Trân không đợi ông trả lời, cô nói tiếp: “Hiệu phó Dương, học sinh lớp một tới lớp bốn còn quá nhỏ, không tiện chia theo năng lực, có điều chúng ta vẫn có thể chia lớp, chỉ là không chia theo thành tích tốt hay kém mà thôi. Từ khối một đến khối bốn, mỗi lớp sẽ có hai mươi học sinh, bắt đầu từ khối năm trở lên bắt đầu chia lớp theo năng lực, mỗi lớp cũng gồm hai mươi em!”
Tuy kết quả không như dự kiến, nhưng hiệu phó Dương cũng coi như hài lòng, ông ta gật đầu, vội nói: “Chuyện đó để tôi lo cho, phải chuẩn bị vài phòng thi trước đã!”
Triệu Trân Trân cười cười, nói: “Vậy vất vả cho thầy rồi!”
Hiệu phó Dương xua tay rồi đi ra.
Triệu Trân Trân cười nhìn bóng lưng dần biến mất của ông ta.
Vị hiệu phó Dương này đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn sống như một thanh niên trẻ, nóng nảy, nói nhiều, bốc đồng. Nhưng ông ta thực sự có chút năng lực, hơn nữa cũng không phải không biết tiến lùi. Từ việc lần trước quyết định mỗi khối đều có một người phụ trách riêng, hiệu phó Dương vô cùng tức giận vì cô hoàn toàn không nghe ý kiến của mình. Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã phát hiện có người phụ trách cũng tốt, khi có chuyện gì thì trực tiếp tìm bọn họ giải quyết là được, rất tiện lợi. Từ đó về sau, Triệu Trân Trân đưa ra quyết định gì cho dù không vui thì ông ta cũng sẽ không bày tỏ bất mãn.
Dù sao Dương Quang Thắng đã làm hiệu phó của trường tiểu học số bốn Huệ Dương mười mấy năm, ông ta cũng không ngốc.