Trưởng nông trường Vương vừa muốn tổ chức cho người lên núi đốt than củi, vừa muốn giám sát tiến độ lao động trong ruộng, có lẽ vì những chuyện này mà gần đây số lần anh ta tới trường học đã giảm đáng kể. Không chỉ vậy, hiện tại mỗi tối anh ta đều ăn cơm ngon một mình, tay nghề của đầu bếp Đinh càng ngày càng tốt, làm bao nhiêu một mình anh ta cũng có thể ăn hết.
Bởi chuyện của Tiểu Tô mà Miêu Lan Lan rất tức giận. Nhưng vì đã vào làm tại trường học và không cần làm việc ngoài ruộng, việc này vô cùng tốt đối với một người vốn lười biếng như cô ta, vậy nên chỉ cần cô ta không nhớ tới Tiểu Tô thì tâm trạng đều khá tốt.
Cô ta thích ứng với môi trường của trường học rất nhanh, ở đây cô ta không phải phạm nhân lao động cải tạo mà là cô Miêu được học sinh tôn trọng. Hơn nữa giữa các đồng nghiệp đều rất khách sáo, ngay cả hiệu trưởng “hồ ly tinh” gặp cô ta cũng rất nhã nhặn.
Đương nhiên cũng có chỗ đáng tiếc.
Miêu Lan Lan cũng không muốn về nông trường giống như những giáo viên khác, chỉ cần ở lại được cô sẽ nấn ná ở lại. Mỗi ngày bọn họ ăn sáng ở nông trường rồi tới trường, buổi trưa lẽ ra phải về ăn trưa nhưng giờ đây trường đã có nhà ăn, giáo viên cũng được ăn nên không ai quay về. Hơn nữa đồ ăn ở đây tốt hơn ở nông trường một chút, món ăn tuy giống nông trường nhưng bánh bao ngô mềm hơn, cũng không có vị kỳ lạ. Tóm lại, thời gian cô ta ở lì tại trường càng ngày càng nhiều, rất ít khi gặp trưởng nông trường Vương, đương nhiên cũng không ăn được mấy món ngon ấy.
Nhớ tới món cá kho của đầu bếp Đinh cô ta lại chảy nước miếng!
Chạng vạng hôm nay, Miêu Lan Lan mượn cớ chưa chuẩn bị xong bài ngày mai, tan học xong cô ta ở lại trường một lúc, đến khi nhà ăn ở nông trường hết cơm, cũng không thấy bóng dáng trưởng nông trường Vương đâu. Cô ta đoán chắc chắn người này đang trốn trong phòng làm việc ăn ngon, thế là ngựa quen đường cũ tới đó.
Trưởng nông trường Vương mở cửa thấy cô ta thì có vẻ không tự nhiên. Miêu Lan Lan không chú ý tới, vội liếc thấy trên bàn có hai đĩa thức ăn lớn, trong đó một đĩa chính là món cá kho cô ta nhớ nhung suốt mấy ngày nay. Cô ta thầm nghĩ may mình tới đúng lúc, cá có vẻ vẫn chưa bị động tới, cười nói: “Bây giờ trưởng nông trường Vương mới ăn cơm à, tôi cũng chưa ăn nè!”
Trưởng nông trường Vương tốt tính đáp: “Vậy cô ngồi ăn cùng tôi đi!”
Miêu Lan Lan cầm đũa lên bắt đầu ăn cá, ăn gần hết sạch một con cá cô ta mới dừng lại cười ngại ngùng. Trưởng nông trường Vương đưa cho cô ta đĩa tôm xào cải thảo còn lại, nói: “Cô nhanh ăn đi!”
Rất nhanh Miêu Lan Lan đã ăn gần hết hai món, cô ta lấy ra một chiếc khăn mùi xoa lau miệng, đang định kể những chuyện xảy ra trong trường gần đây, trưởng nông trường Vương nhìn cô ta vài lần rồi đột nhiên nói: “Tiểu Miêu này, cô cũng biết hiện tại nông trường của chúng ta khá khó khăn, lương thực khá khan hiếm, mọi người đều không được ăn no, ai cũng không được đối xử đặc biệt. Tôi đã nói với đầu bếp Đinh tháng sau không cần làm những món này nữa!”
Miêu Lan Lan sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì trưởng nông trường Vương lại bổ sung thêm một câu: “Vậy nên sau này cô cũng đừng tới nữa!”
Trưởng nông trường Vương có tính Đảng rất mạnh, từ khi tới nông trường, dù anh ta có ấn tượng không tồi với Miêu Lan Lan, thỉnh thoảng cũng mời cô ta ở lại ăn một bữa ngon, nhưng anh ta sẽ không làm chuyện quá giới hạn. Có điều hiện tại đã khác, trước đây chỉ cần nông trường đóng cửa sẽ trở thành một thế giới riêng, nhưng giờ trường tiểu học tuy không thuộc quyền sở hữu của nông trường nhưng không thể phủ nhận giữa hai đơn vị có mối quan hệ cực kỳ mật thiết. Hơn nữa hiệu trưởng Triệu là người thông minh, chỉ liếc mắt là nhìn thấu suy nghĩ của anh ta.
Đương nhiên trên thực tế anh ta và Miêu Lan Lan cũng chẳng có gì, theo thân phận hiện tại của hai người, có lẽ sau này cũng sẽ chẳng có gì.