Lúc nãy nghe Triệu Tuyết Mai phát biểu Dương Quang Thắng đã không vui, lời của Tống Quốc Bình càng khiến ông ta tức giận, ông ta lập tức phản bác: “Tình huống mà thầy Tống nói đến khá hiếm, trước khi chia lớp chúng ta cũng sẽ tổ chức nhiều lần thi đánh giá năng lực, cuối cùng sẽ chia theo kết quả tổng kết. Nếu có hai học sinh điểm bằng nhau thì sẽ học cùng nhau, trường là của chúng ta, thêm một học sinh cũng chẳng sao! Nói đến dạy theo năng lực, không chia lớp thì dạy theo năng lực kiểu gì? Không chia lớp, nhiều học sinh như vậy mà lại muốn quan tâm tới từng em, sợ rằng không thực tế!”
Tống Quốc Bình bình thường rất khiêm tốn cũng rất điềm đạm, trước giờ chưa từng có tranh chấp với các giáo viên khác, có điều vấn đề hiệu phó Dương nhắc tới vừa khéo là lĩnh vực chuyên môn của anh ta. Trước đây Tống Quốc Bình là chuyên gia tâm lý học của khoa giáo dục Đại học Bình Thành, từng không ít lần phát biểu luận văn trên sách báo cấp quốc gia và tỉnh, còn từng viết ra một quyển sách cực nổi tiếng về tâm lý trẻ em.
Anh ta không sợ sệt nhìn vào ánh mắt giận dữ của hiệu phó Dương, tiếp tục nói: “Hiệu phó Dương, hẳn là ngài rất rõ trên thực tế thiên tài chỉ là số ít, phần lớn IQ trẻ em đều tương tự nhau, chỉ có điều bởi vì lớn lên được hướng dẫn khác nhau nên mới tạo ra sự khác biệt không nhỏ, mà trên thực tế chia lớp năng lực chính là hành vi mở rộng sự cách biệt này! Về mặt này mà nói, đây chính là hành động trái với nhân tính hơn nữa cực kỳ không nhân đạo!”
Lời của Tống Quốc Bình quá sắc bén, Triệu Trân Trân nhìn gương mặt tức đến đỏ bừng của hiệu phó Dương, sợ bọn họ sẽ cãi nhau trước mặt mọi người nên cô nhanh chóng can thiệp: “Ý tưởng của hiệu phó Dương đưa ra rất tốt, lời thầy Tống cũng có lý. Về chuyện chia lớp năng lực, tôi sẽ bàn với hiệu phó Dương rồi đưa ra quyết định, mọi người còn vấn đề gì không?”
Trong những cuộc họp hàng tuần, Ngô Thanh Phương thường không phát biểu ý kiến, có điều hôm nay cô ấy thật sự muốn phản ánh một vấn đề, cô ấy cười nói: “Hiệu trưởng Triệu, có thể thảo luận về vấn đề sưởi ấm trong mùa đông không?”
Triệu Trân Trân gật đầu cười.
Hiệu phó Dương không có yêu cầu gì trên vấn đề sinh hoạt, trước đây vấn đề sưởi ấm trong mùa đông của trường Tiểu học số bốn Huệ Dương của ông ta giải quyết rất đơn giản, mỗi lớp được trang bị một bếp dầu hỏa, sau này vì dầu hỏa không dễ mua, kinh phí của trường cũng có hạn nên đã bị hủy bỏ. Các phòng trong trường học thường không kín hoàn toàn, cửa sổ nhiều, hơn nữa sáng và tối còn phải mở cửa để thông khí. Vậy nên vào mùa đông phòng học sẽ rất lạnh, trên tay, chân, thậm chí cả mông nhiều học sinh đều bị nứt nẻ.
Có điều chuyện này cũng chẳng to tát, làm gì có đứa trẻ nào chưa từng bị như thế!
Vậy nên ông ta cũng không lãng phí thời gian vào chuyện này, ông ta đang suy nghĩ làm thế nào tìm ra sơ hở trong lý luận của Tống Quốc Bình, từ đó triệt để thuyết phục anh ta.
Triệu Tuyết Mai cười nói: “Sưởi ấm trong mùa đông quả thực rất quan trọng, có điều kinh phí của trường ta cũng khá hạn hẹp, hơn nữa dùng dầu hỏa dễ xảy ra trúng độc khí CO, tôi thấy dùng than củi có lẽ tốt hơn. Mấy hôm trước tôi nghe thấy cô Miêu nói trưởng nông trường Vương đang chuẩn bị tổ chức cho lực lượng lao động khỏe tới núi hoang đốt than củi!”
Tống Quốc Bình và những người khác đều bày tỏ đồng ý.
Triệu Trân Trân liếc nhìn hiệu phó Dương đang không chú ý, cô nói: “Nếu đã như vậy, mọi người tự tính xem lớp mình cần số lượng bao nhiêu rồi báo cho tôi, không chỉ phòng học mà còn cả phòng làm việc của giáo viên nữa!”
Các thầy cô nghe thấy vậy thì vui mừng ra mặt.
Vụ thu hoạch mùa thu của nông trường đã kết thúc từ lâu, nhưng những người lao động ngoài ruộng vẫn chưa được nghỉ ngơi, phụ nữ và người già làm việc nhẹ nhàng, thanh niên trai tráng thì vẫn đang khai hoang đất đai. Nông trường ít nhất cũng rộng hơn mười vạn mẫu, mục tiêu của trưởng nông trường Vương là cố gắng đến năm sau mở rộng tới năm nghìn mẫu ruộng, đến lúc đó nông trường có thể thực sự tự cung tự cấp.