Từ lúc ăn tối xong Vương Kiến Xương đã vùi đầu vẽ tranh, bây giờ cuối cùng thằng nhóc cũng đã hoàn thành. Sau khi nhận được lời khen ngợi của mẹ, thằng nhóc vui vẻ xách chậu đi rửa mặt.
Triệu Trân Trân lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào đứa con trai út của mình, cô mỉm cười nói: “Tứ Bảo, hôm nay chúng ta học đến đây thôi được không?”
Vương Kiến Minh gật đầu nói: “Mẹ ơi! Môn toán thật thú vị, ngày mai mẹ tiếp tục dạy con được không ạ?”
Triệu Trân Trân cũng đang có ý định này, cô đáp: “Chỉ cần mẹ không bận gì đột xuất thì mỗi ngày sau giờ học chúng ta cùng nhau học một tiếng nhé?”
Kiến Minh vui vẻ đồng ý.
Nếu Vương Kiến Minh là một đứa trẻ bình thường, Triệu Trân Trân sẽ dạy cậu nhóc theo cách thông thường, nhưng bây giờ rõ ràng cậu nhóc không hề tầm thường. Mặc dù cô là hiệu trưởng thật, nhưng chỉ học đến trung học cơ sở, hơn nữa kinh nghiệm giảng dạy thực tế bằng không. Vì lẽ này, hôm nay sau khi ăn trưa xong cô cố ý đi tìm hiệu phó Dương.
Bản thân hiệu phó Dương là một giáo viên tiểu học, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy.
Sau khi Triệu Trân Trân nói với ông ta về tình huống của đứa con trai út, tất nhiên là cô không nói hết sự thật, ít nhiều cũng giảm bớt rồi. Nhưng dù vậy, hiệu phó Dương cũng đã phấn khích đi xung quanh phòng, ông ta đi bảy tám vòng liên tiếp rồi vô cùng hưng phấn nói: “Hiệu trưởng Triệu, con trai thứ tư của cô là thiên tài! Cô biết không, đây chính là thiên tài!”
Nhiều người đều biết trường tiểu học số bốn Huệ Dương của họ nổi tiếng với những lớp học năng khiếu, thậm chí có vài năm còn nổi tiếng hơn cả trường tiểu học Thực nghiệm. Nhưng một số người không biết trường tiểu học số bốn Huệ Dương của họ đã trở nên nổi tiếng vì đào tạo ra một đứa trẻ là thiên tài toán học, đứa trẻ đó là một học sinh của hiệu phó Dương. Dương Quang Thắng yêu mến tài năng. Lúc đầu dành cho đứa trẻ sự săn sóc đặc biệt mới phát hiện ra năng lực tiếp thu của đứa bé vô cùng cao. Một dạy một học chỉ tốn thời gian một học kỳ đã học xong toàn bộ chương trình toán tiểu học! Phải biết rằng đứa trẻ chỉ mới có bảy tuổi!
Lúc đó hiệu phó Dương đã báo cáo chuyện này với ban lãnh đạo nhà trường, sau đó học sinh lớp một tiểu học đó được đặc cách tuyển vào quân đội. Hơn mười năm đã trôi qua, hiện tại tên của đứa trẻ đó không được gọi là nổi tiếng lắm, nhưng ít nhất trong cộng đồng toán học trong nước không ai không biết.
Triệu Trân Trân không biết những chuyện này, cô thấy hiệu phó Dương như phát điên lên thì vô cùng hoài nghi có lẽ mình tìm lầm người rồi.
Hiệu phó Dương chạy mấy bước tới trước bàn của cô, trên mặt ông ta vẫn là vẻ hưng phấn: “Hiệu trưởng Triệu, tôi tự đề cử mình một chút, để tôi dạy dỗ con trai thứ tư của cô được không?”
Triệu Trân Trân không hề xem thường trình độ của ông ta, đương nhiên là hiệu phó Dương có trình độ giảng dạy rồi. Nhưng có một đứa con trai thông minh như vậy, bản thân cô cũng muốn cảm nhận một chút cảm giác khi được làm giáo viên của một thiên tài. Hơn nữa, tìm hiệu phó Dương vốn là có ý xin ông ta ít kinh nghiệm giảng dạy.
Ai lại biết đâu ông ta còn phấn khích hơn cô nữa.
Cô cười nói: “Tứ Bảo nhà chúng tôi mới ba tuổi, không dám quấy rầy hiệu phó Dương, tôi tùy tiện dành thời gian dạy dỗ...”
“Không thể tùy tiện dạy! Hiệu trưởng Triệu, cô nghĩ một thiên tài và một đứa trẻ bình thường có thể giống nhau sao? Cô không có kinh nghiệm dạy học, đừng làm hại bọn trẻ!” Triệu Trân Trân còn chưa kịp nói hết lời, hiệu phó Dương đã vội vàng nói.
Triệu Trân Trân cười không nói.
Hiệu phó Dương nhận ra mình đã nói lỡ lời, tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần người không vạch khuyết điểm. Trong trường tiểu học nông trường này, mặc dù giáo viên đều là phạm nhân cải tạo, nhưng mọi người đều tốt nghiệp đại học.