Ngay cả ông ta đã mấy chục tuổi rồi, cũng là tốt nghiệp đại học, đương nhiên là ông ta tham gia lớp học tại chức buổi tối. Nhưng ít nhất bằng cấp cũng là tốt nghiệp cấp ba, ở thời đại của ông ta cũng coi như là có học vấn cao. Ngược lại, hiệu trưởng Triệu, trẻ hơn ông ta rất nhiều nhưng chỉ tốt nghiệp văn hóa trung học cơ sở, hơn nữa nghe nói trình độ văn hóa này còn do đi cửa sau mới có.
Một người thực sự chỉ có trình độ tiểu học dạy một thiên tài, điều này sao mà được!
Hiệu phó Dương vội vàng nói thêm: “Hiệu trưởng Triệu tôi không có ý gì khác, hay là như vậy đi, tôi sẽ dành thời gian chuẩn bị bài, còn cô sẽ dạy cậu nhóc theo giáo án mà tôi đã soạn?”
Triệu Trân Trân đến gặp ông ta vì mục đích này, cô lịch sự nói: “Vậy thì phải làm phiền thầy rồi!”
Hiệu phó Dương xua tay rồi vội vã rời đi.
Ngày hôm đó trước khi tan học, Triệu Trân Trân đã nhận được bản giáo án mà hiệu phó Dương chuẩn bị.
Thông thường thì đã có giáo án sẵn mà học sinh vừa dạy đã hiểu, lẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhàng mới đúng. Ban đầu Triệu Trân Trân cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi dạy Kiến Minh vài ngày, không những cô không cảm thấy có thành tựu, mà cũng không cảm thấy thoải mái.
Dựa theo tiến độ của hiệu phó Dương thì chỉ cần hai ba tháng là Kiến Minh sẽ học xong toàn bộ chương trình tiểu học, mà bản thân hiệu phó Dương cũng chưa từng dạy cấp hai nên đương nhiên không thể soạn giáo án.
Mặc dù Triệu Trân Trân đã học xong chương trình cấp hai, nhưng cô không nghĩ mình có khả năng dạy kiến thức cấp hai cho một thiên tài.
Cậu nhóc Kiến Minh không chỉ học rất nhanh, mà còn học hỏi rất tốt. Mỗi lần sẽ có rất nhiều câu hỏi để hỏi cô, tất nhiên bây giờ việc học vẫn tương đối đơn giản, chưa đến mức Triệu Trân Trân bị hỏi khó, nhưng nếu bước vào giai đoạn trung học cơ sở thì cô không thể chắc chắn về điều này lắm!
May mắn thay chớp mắt cuối tuần đã đến, Triệu Trân Trân vừa múc súp trứng cho Vương Văn Quảng vừa nóng lòng muốn nói với anh về chuyện của Kiến Minh.
Trong lòng Vương Văn Quảng vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, nhưng vẻ mặt của anh vô cùng thản nhiên, anh cười nói: “Trân Trân, em có nhớ sau khi kết hôn lúc chúng ta về quê tế tổ không?”
Triệu Trân Trân ngập ngừng gật đầu, thực ra cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng từ đường nhà họ Vương rất hoành tráng, bên trong treo đầy ảnh chân dung của tổ tiên, một vài người trong số họ còn mặc quan phục.
“Nhà họ Vương của chúng ta vốn là một gia đình vừa làm ruộng vừa đi học bình thường, chỉ có một vài Tú tài, hơn nữa đều không nhập quan. Cho đến thế hệ của thái tổ, tức là thời Càn Long nhà Thanh mới thay đổi địa vị.” Vương Văn Quảng nói thái tổ nhà họ Vương này là thiên tài, từ nhỏ đọc sách chỉ cần đọc là sẽ không quên. Mười tuổi xuất khẩu thành thơ, mười ba tuổi, sau khi trúng Tú Tài thì như bật chế độ hack vậy, một đường lên kinh đỗ tiến sĩ. Sau này làm quan đến chức Công bộ Thượng thư. Nhưng tiếc là sau thái tổ, nhà họ Vương chưa có một ai thông minh xuất chúng được như vậy. Gia tộc không thể nói là sa sút, nhưng quả thực đời sau không bằng đời trước. Sau đó nhà Thanh vong Dân Quốc lập, nhưng so với gia đình bình thường thì nhà họ Vương cũng có cơ sở.
Triệu Trân Trân cười rất vui vẻ, cô nói: “Như anh nói thì Kiến Minh của chúng ta cũng giống như thái tổ của anh, là thiên tài sao?”
Vương Văn Quảng cũng cười nói: “Lát nữa anh sẽ kiểm tra con xem xem rốt cuộc là như thế nào!”
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh nhìn ba anh trai làm bài tập, Kiến Minh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cha mẹ mình, cậu nhóc tò mò hỏi: “Cha, bây giờ thái tổ ở đâu ạ?”
Vương Văn Quảng ngừng cười nói: “Thái tổ của con đã qua đời từ lâu rồi!”
Vương Kiến Minh có chút thất vọng gật đầu.