Thường thức này Vương Kiến Xương biết, là bà nội Tào Lệ Quyên đã dạy thằng nhóc, thằng nhóc vội vàng nói: “Em trai, tính từ cha trở lên, phân thành ông nội, ông cố, cao tổ, thiên tổ, liệt tổ, thái tổ, nguyên tổ, thủy tổ! Ông nội chính là ông nội của chúng ta, ông nội đã đủ già rồi, thái tổ là… cao tổ của ông nội của chúng ta nhất định là đã chết rồi!”
Vương Kiến Minh gật đầu tỏ vẻ rằng mình đã nhớ rồi.
Triệu Trân Trân nhìn Kiến Xương tán thưởng nói: “Tam Bảo thật giỏi, đừng nói đến em trai của con, điều này ngay cả mẹ cũng không biết đấy!”
Kiến Xương tự hào khoát khoát tay hai cái, tỏ vẻ không có việc gì. Thằng nhóc lấy từ trong cặp sách ra một tấm ảnh nói: “Mẹ ơi! Sắp tới sinh nhật của mẹ đúng không ạ? Đây là quà sinh nhật con tặng mẹ!”
Triệu Trân Trân ngạc nhiên, sinh nhật của cô là ngày 18 tháng 10 âm lịch, chính là ngày mốt.
Nhưng cô thường không tổ chức sinh nhật. Mà mỗi năm Vương Văn Quảng đều nhớ, chỉ cần ở nhà anh sẽ cố gắng cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm. Nhưng bản thân Triệu Trân Trân không cảm thấy ngày sinh nhật có gì đặc biệt, hơn nữa sau khi kết hôn Vương Văn Quảng thật sự quá bận rộn. Những năm đó chưa làm hiệu phó, đề án của khoa hóa học nhiều vô cùng, rất nhiều đề án khoa học cấp tỉnh. Anh là chủ nhiệm khoa thường phải làm việc rất nhiều, hận không thể một ngày dài gấp đôi. Một năm thì hết nửa năm không có ở nhà. Do đó, thường thì tới ngày sinh nhật Triệu Trân Trân đều là mẹ Trương nấu cho cô một bát mì trường thọ.
Từ khi mẹ Trương đi, ngay cả bát mì này cũng không có nữa.
Cô kinh ngạc cầm lấy bức tranh Kiến Xương đưa vào hỏi: “Tam Bảo, làm sao con biết sinh nhật của mẹ vậy?”
Vương Kiến Xương chưa kịp trả lời, Kiến Dân và Kiến Quốc đã đồng thanh nói: “Mẹ! Chúng con cũng biết mà!”
Triệu Trân Trân sửng sốt.
Con trai cả Vương Kiến Dân hơi xấu hổ nói: “Mẹ! Thật ra chúng con vẫn luôn biết mà! Trước đây bà Trương thường nói sinh nhật mẹ là một ngày tốt, chỉ có điều chúng con không biết nên tặng mẹ quà gì! Con cũng đã chuẩn bị một món quà.”
Vương Kiến Quốc cũng vội vàng nói: “Đúng ạ, con cũng đã chuẩn bị một món quà!”
Kiến Minh nghiêng đầu nhìn ba người anh đã chuẩn bị quà cho ngày sinh nhật của mẹ, đây là một nhiệm vụ giáo viên mẫu giáo giao cho lớp cậu nhóc. Bởi vì không biết ngày sinh nhật của mẹ nên cậu nhóc đi hỏi anh cả. Không ngờ ba anh của mình lại hành động nhanh như vậy, đều đã chuẩn bị quà xong rồi.
Nhưng mà Kiến Minh sớm đã chuẩn bị xong quà sinh nhật tặng mẹ rồi. Cậu nhóc cẩn thận lấy một chiếc hộp sạch sẽ từ trong ngăn bàn nhỏ của mình ra, rồi cẩn thận đổ những bông hoa nhỏ màu đỏ mà cậu nhóc đã để dành trong hộp vào đó, sau đó nhóc dùng hai tay cầm lên đưa cho mẹ, cười nói: “Mẹ ơi! Những bông hoa nhỏ màu đỏ có đẹp không ạ? Tất cả chúng đều dành cho mẹ!”
Triệu Trân Trân xoa xoa đầu cậu nhóc nói: “Đẹp lắm, mẹ cảm ơn Tứ Bảo!”
Vương Kiến Xương liền thúc giục cô: “Mẹ ơi! Mẹ còn chưa xem tranh của con mà!”
Triệu Trân Trân tháo dải ruy băng màu hồng buộc bên ngoài, mở bức tranh ra, cô sững người.
Kiến Xương vẽ cô!
Không thể không nói, có lẽ vì gần đây cậu bé đã được học với Điền Nhuận Sinh, nên tổng thể đã có rất nhiều tiến bộ. Trước đây, thằng nhóc chỉ là vẽ một số tĩnh vật đơn giản, nhưng bây giờ bức tranh này với bố cục rõ ràng, khung cảnh tổng thể là một mùa xuân tươi đẹp tinh tế, cây cối hai bên đường xanh um tươi tốt, những luống hoa đang nở rộ. Triệu Trân Trân mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt đang đi trên phố, với nụ cười ngọt ngào trên môi.
Vương Văn Quảng cầm nó trong tay nhìn nửa ngày, anh khen ngợi: “Tam Bảo vẽ rất đẹp, đã vẽ được đặc điểm của mẹ con!”
Mặc dù Vương Kiến Quốc cũng cảm thấy em trai mình vẽ đẹp, nhưng thằng bé nhìn tranh rồi lại nhìn mẹ, luôn cảm thấy người mẹ trong tranh không đẹp bằng mẹ ngoài đời .