Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518:

Chương 518:

Nhưng lại sợ em ba sẽ tức giận, cho nên không dám trực tiếp nói ra lời này, chỉ tò mò hỏi: “Cha, đặc điểm của mẹ là gì ạ?”

Vương Kiến Xương chưa kịp trả lời, Kiến Minh đã giành nói: “Em biết em biết! Mẹ của chúng ta đẹp hơn mẹ của những người khác, mẹ luôn thích cười! Cô giáo Lương nói: “Mẹ chúng ta vừa xinh đẹp vừa đảm đang!”

Vương Kiến Xương gật đầu nói: “Đúng vậy, thầy Điền của bọn con cũng nói như vậy!”

Nhận được sự công nhận của cấp dưới, Triệu Trân Trân nghe xong rất vui, cô cười nói: “Hôm nay mẹ rất vui!”

Kiến Dân và Kiến Quốc liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Mẹ! Ngày mốt là sinh nhật của mẹ, ngày mốt mới là ngày hạnh phúc nhất!”

Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng không thể không cười ha ha.

Bốn đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ chúng cười lên cũng cười theo.

Vương Văn Quảng không quên ra đề cho Kiến Minh, mặc dù là phép cộng, trừ, nhân, chia đơn giản, nhưng đề bài cho anh ra có trình độ cao hơn Triệu Trân Trân một chút. Vì vậy độ khó của các câu hỏi cũng cao hơn một chút, nhưng đây không phải chuyện gì khó khăn với Kiến Minh thiên tài, cậu nhóc vẫn dễ dàng hoàn thành và làm đúng tất cả các câu hỏi.

Nửa đêm, hai vợ chồng trằn trọc không ngủ được, Triệu Trân Trân tìm loại trà ngon mà chị Quách trước gửi tới để trong tủ, pha một bình trà đặc. Hai vợ chồng vừa uống trà, vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Triệu Trân Trân mỉm cười nhìn đứa con trai nhỏ đang ngủ say, thở dài nói với chồng: “Lúc trước em cũng quá sơ suất, sao không nhận ra Tứ Bảo lại thông minh như vậy!”

Vương Văn Quảng an ủi cô: “Trân Trân, em không cần tự trách mình, người nên tự trách mình nên là anh! Gánh nặng lớn như vậy lại chỉ có mỗi em gánh vác! Em quá bận rộn rồi, hơn nữa Tứ Bảo còn nhỏ như vậy, cho dù có sớm phát hiện cũng không thích hợp can thiệp quá sớm! Ba tuổi cũng không muộn!”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Vương Văn Quảng nói thêm: “Mấy ngày nay em đều giảng bài cho Tứ Bảo phải không?”

Cô trả lời: “Đúng là em dạy cho thằng bé, nhưng giáo án là hiệu phó Dương soạn. Dù sao thì ông ấy cũng dạy toán tiểu học nhiều năm như vậy, kinh nghiệm rất phong phú!

Vương Văn Quảng đồng ý, nhưng lại nói thêm: “Dựa theo tiến độ của Tứ Bảo bây giờ, e rằng con sẽ sớm học xong chương trình tiểu học, tốt nhất là anh đích thân dạy dỗ con...”

Anh chưa nói hết lời, Triệu Trân Trân đã nói: “Văn Quảng! Chuyện con cái chỉ là thứ yếu, anh không nên suy nghĩ nhiều! Trong trường có nhiều giáo viên như vậy, thứ hai đi làm em sẽ so sánh xem ai phù hợp làm giáo viên cho Tứ Bảo!”

Vương Văn Quảng gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Anh lại nghĩ đến một người, người này ở khoa toán học của trường đại học chúng ta, từng đạt giải trong kỳ thi toán học toàn quốc. Tuy nhiên, ông ấy vô cùng kiêu ngạo cứng đầu. Lúc đầu thành lập tổ dự án, hiệu phó Lương từng mời ông ấy gia nhập, nhưng ông ấy không hề giống người khác giành nhau muốn gia nhập mà lại từ chối!”

Triệu Trân Trân hỏi: “Vậy tình hình hiện tại của ông ấy ở nông trường thế nào rồi?”

Gần đây Vương Văn Quảng không rõ lắm, nhưng năm ngoái khi còn ở nông trường, tình hình sức khỏe của giáo sư Chương này kém hơn nhiều.

Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Anh đoán cũng không quá tốt.”

Vào sáng thứ hai đầu tuần, Triệu Trân Trân đã nghiên cứu từng giáo viên toán của trường và cảm thấy không ai trong số họ phù hợp. Đương nhiên, bất luận người nào trong số này, đều dư sức dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi, nhưng cô vẫn nhớ những lời của hiệu phó Dương. Thiên tài không thể tùy tiện dạy dỗ, nếu không chính là hại nó!

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định đến gặp trưởng nông trường Vương một chuyến.

Nông trường đang căng thẳng vấn đề nhà ở, mỗi phòng có hai người ở, Ngô Thanh Phương và Miêu Lan Lan một phòng. Nhưng bây giờ thầy Lâm đã được thả ra, Miêu Lan Lan không còn phù hợp ở một phòng với Ngô Thanh Phương nữa.

Bình Luận (0)
Comment