Miêu Lan Lan không muốn chuyển đi ra ngoài, gia đình Ngô Thanh Phương đành phải chuyển ra ngoài, vì gần đó không có phòng trống. Gia đình ba người được sắp xếp đến ở khu nhà mới xây của nông trường.
Những ngôi nhà thấp lè tè này lần lượt được xây dựng sau khi trưởng nông trường Vương nhậm chức. Gỗ được sử dụng đều được chặt trên núi, gạch đỏ cũng do người ở nông trường nung. Bởi vì lúc đầu không nắm được cách điều chỉnh lửa nên chất lượng gạch không tốt, nhưng bởi vì tự mình nung cho nên không tiếc dùng vật liệu. Tuy nhìn nhà có chút xấu xí, nhưng tường rất dày và kiên cố, mái nhà cũng được xây mấy tầng, ngoài cùng lát một lớp tôn dày. Nên vào sống cũng không tệ rất ấm áp, còn thoải mái hơn phòng ban đầu. Tất nhiên là có nhược điểm, vì cửa sổ ở bức tường phía sau hơi nhỏ, ánh sáng trong nhà lại không tốt và phòng cũng tương đối nhỏ.
Nhưng gia đình có thể sống cùng nhau, hơn nữa hai vợ chồng không cần phải ra đồng làm việc nữa. Đằng Đằng có thể theo Ngô Thanh Phương đến trường mẫu giáo, như vậy cũng đã tốt hơn nhiều những ngày trước đó rồi.
Mặc dù Ngô Thanh Phương vẫn rất gầy, nhưng sắc mặt của cô ấy trông đã tốt hơn rất nhiều.
“Mẹ ơi! Mấy khối gỗ này vui quá, đẹp hơn ở trường nhiều!” Đằng Đằng nằm một mình trên giường chơi với những khối gỗ, cậu bé cẩn thận xây một ngôi nhà, càng nhìn càng thấy đẹp.
Những khối gỗ này với một số đồ chơi nhỏ khác đều do Triệu Trân Trân tặng cho Đằng Đằng.
Ngô Thanh Phương đang giặt đồ, cô ấy phơi mấy bộ quần áo cuối cùng, lau tay cười với con trai, nói: “Mẹ chơi với con nhé?”
Đằng Đằng vui vẻ nói đồng ý.
Chồng cô ấy, Lâm Hàm, vừa vào phòng đã ngồi vào bàn để viết bài, nhưng anh ta vẫn không quá hài lòng. Dù đã viết vài bản nháp, anh ta cau mày lại lần nữa bỏ đi trang vừa viết.
Ngô Thanh Phương chơi với con trai một lúc, thấy chồng vẫn ngồi bất động trên ghế, cô ấy có chút lo lắng nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi, viết không ra thì đừng viết nữa, biết đâu sáng mai sẽ có cảm hứng!” Lâm Hàm mỉm cười với vợ và con trai, anh ta nói: “Được!”
Anh ta đứng dậy rót cốc nước uống một hơi cạn sạch rồi bước đến bên giường nhấc bổng cậu con trai lên trên đầu.
Đằng Đằng cười phá lên vì phấn khích.
Ngô Thanh Phương đều đã đọc kỹ những bài viết của chồng rồi, cô ấy không quá quan tâm đến chính trị, cũng không quá hiểu về chính trị nên lặng lẽ chép lại đưa cho hiệu phó Ngô xem. Ban đầu Ngô Khải Nguyên rất tán thành, ông ấy không ngờ cậu con rể vốn cứng đầu lại có thể thay đổi nhanh như vậy, với tình hình như lúc này không chú ý đến chuyện khác, tìm cách tiếp tục sống tốt mới là quan trọng nhất. Tuy nhiên, Lâm Hàm càng viết nhiều, hơn nữa đôi khi viết với quan điểm đặc biệt quyết liệt khiến hiệu phó Ngô có chút lo lắng, ông ấy nói con gái khuyên con rể dừng lại đúng lúc.
Súng bắn chim đầu đàn.
Lâm Hàm đặt con trai xuống, hai cha con bắt đầu cùng nhau xếp gỗ.
Sau khi xem một lúc, Ngô Thanh Phương đột nhiên nói: “Anh Hàm, sau này anh đừng viết bài nữa nhé!”
Lâm Hàm sững sờ nói: “Làm sao vậy, tại sao?”
Ngô Thanh Phương cắn môi nói: “Em biết anh muốn tranh thủ biểu hiện để gia đình chúng ta sớm được thả ra khỏi nông trường, nhưng với tình hình bây giờ, thực ra cũng chẳng khá hơn chút nào đâu! Cha nói ở Bình Thành vẫn còn đỡ, bọn họ đi phổ biến mới phát hiện tình hình ở các tỉnh lân cận còn tệ hơn, nếu không sao đột nhiên lại có nhiều người vào nông trường của chúng ta cùng lúc như vậy! Không phải em tiêu cực nhưng chúng ta không thể ra ngoài trong thời gian ngắn đâu, tổ dự án của hiệu phó Vương được tín nhiệm như vậy, nhưng thực ra vẫn không được thả đúng không? Anh cũng đừng viết mấy bài báo này nữa, vô ích thôi! Lỡ như có người để ý, rất có thể người xui xẻo vẫn là chúng ta!”