Nhưng mà, hôn nhân của hai người không kéo dài được lâu, bởi vì năm sau chủ nhiệm Lưu cũng bị người ta viết áp phích chữ lớn, cả nhà đều bị điều đến nông trường. Lưu Tân Lan vốn dĩ là con gái đã được gả ra ngoài, nếu Tiền Hồng Khánh chịu bảo vệ cô ta thì sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng Tiền Hồng Khánh đặt sự nghiệp lên trên cả mạng sống, lập tức vạch rõ ranh giới với người vợ đang mang thai bảy tháng của mình, hơn nữa còn nhanh chóng ly hôn.
Lưu Tân Lan chịu đả kích quá lớn, nhất thời nghĩ quẩn nên đã treo cổ tự sát.
Theo lý mà nói, một xác hai mạng đã bi thảm đến mức nào! Nhưng rất nhiều người trong xã hội khi đó dường như đã phát điên, vẫn còn có người nói cô ta chết là đáng. Những xú lão cửu* lòng dạ đen tối đó căn bản không xứng đáng sống trên đời!
*Xú lão cửu: Cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hóa Trung Quốc.
Nghe nói thi thể của Lưu Tân Lan đã bị Ủy ban Cách mạng mang ra diễu phố.
Nghĩ đến đây, Triệu Trân Trân cảm thấy dạ dày rất khó chịu. Cô rón rén xuống giường, chuẩn bị đi xuống lầu uống nước, nhưng không ngờ lại đánh thức Vương Văn Quảng.
“Sao còn chưa ngủ?”
Triệu Trân Trân cũng không thật sự muốn uống nước, cô thuận thế chui vào trong lòng Vương Văn Quảng, dán sát đầu vào ngực anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Trân Trân dậy muộn, vừa mở mắt ra đã là bảy rưỡi. Sau khi rửa mặt ăn sáng xong thì cũng đã hơn tám giờ, đương nhiên không thể đến cửa hàng lương thực để xếp hàng nữa.
Vương Văn Quảng thấy hình như cô có hơi mệt mỏi, anh ân cần hỏi: “Trân Trân, em không khỏe sao?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, cười một tiếng nói với chồng: “Không phải, em không quen anh đột ngột mạnh như vậy, đại khái là hưng phấn quá mức cho nên hôm qua ngủ không ngon, ngủ bù một chút là được rồi!”
Câu này của cô không có ý gì khác, nhưng Vương Văn Quảng nghe xong lại thấy rất vui. Đúng vậy, tối qua anh có hơi mạnh bạo, chính anh cũng không ngờ mình có thể mạnh như vậy, cuối cùng cô vợ nhỏ nhắn xinh đẹp rõ ràng đã kêu xin tha.
Đây chính là chuyện mà đã hai ba tháng nay chưa từng xuất hiện.
Triệu Trân Trân đạp xe ra ngoài, không ngờ vừa chạy ra khỏi nhà lại đụng phải Tiền Hồng Khánh, còn có Lưu Tân Lan đang vui sướng đi theo sau.
“Cô đi làm ạ?”
Tiền Hồng Khánh vừa nhìn thấy cô thì lập tức chủ động chào hỏi, nhưng mà Triệu Trân Trân căn bản không nhìn cậu ta mà đưa mắt nhìn sang Lưu Tân Lan.
Nói một cách khách quan, mặc dù Lưu Tân Lan xấu xí nhưng dáng người lại đẹp, có ngực có mông. Lúc này cô ta mặc một chiếc váy liền áo màu xanh da trời, lại càng làm nổi bật ưu điểm của cô ta. Hơn nữa, có lẽ là do sự tưới nhuần của tình yêu mà khuôn mặt to của cô ta trông cũng không đến nỗi xấu xí.
Triệu Trân Trân mỉm cười với cô ta, dùng giọng người trên nói: “Tân Lan à, cô nói với em câu này, đêm dài lắm mộng, em định bao giờ thì kết hôn?”
Lưu Tân Lan ngượng ngùng nhìn Tiền Hồng Khánh.
Sắc mặt Tiền Hồng Khánh trong nháy mắt trở nên khó coi. Cậu ta liếc nhìn Lưu Tân Lan một cái thật nhanh, cười nói: “Cô đã nóng lòng ăn kẹo cưới rồi. Cô yên tâm đi, đến lúc đó chắc chắn em sẽ thông báo cho cô đầu tiên!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Tối hôm qua cô trằn trọc không ngủ được, sau đó bỗng nhiên nhớ tới năm 1967 Tiền Hồng Khánh và Lưu Tân Lan mới kết hôn. Hiện tại là năm 1965, như vậy còn gần hai năm nữa hai người họ mới có thể kết hôn!
Chuyện này xem ra có chút không bình thường. Hiện tại nam nữ chỉ cần có việc làm, tìm được đối tượng, có nhà ở, có thể tổ chức đám cưới. Nếu không phải trường hợp ly tán thì nhiều nhất một năm là kết hôn rồi.
Hơn nữa Lưu Tân Lan không còn nhỏ nữa. Cô ta đã tốt nghiệp Đại học Bình Thành, làm việc ở nhà máy dược đã ba bốn năm, nên ít nhất cũng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Bây giờ người ta kết hôn sớm, cô ta cũng được coi là gái già rồi.