Lúc đầu, Triệu Trân Trân nói ra mong muốn ông ta sẽ đến dạy cho đứa con trai nhỏ của mình, Chương Văn Điền khá không đồng ý. Ông ta cho rằng Triệu Trân Trân lấy việc công làm việc tư, hơn nữa lấy trình độ của ông ta đi dạy học sinh tiểu học là một sự lãng phí lớn rồi, mà bây giờ còn phải đi dạy một bé con ba tuổi thực sự giống như một trò đùa! Tuy nhiên, ông ta không dám không đồng ý.
Sự tức giận mà Chương Văn Điền giữ trong bụng đã biến mất sau khi dạy cho Kiến Minh hai tiết học.
Ông ta thật sự không ngờ con trai của hiệu trưởng Triệu lại là một đứa trẻ có thiên phú như vậy, đương nhiên so với lúc ông ta còn nhỏ vẫn còn kém một chút, nhưng so với những đứa trẻ bình thường khác đã là chênh lệch một trời một vực rồi. Bản thân Chương Văn Điền là một người thông minh, tự nhiên thích những học sinh thông minh, ông ta không chán ghét việc Kiến Minh tuổi còn nhỏ trình độ thấp. Lúc ông ta tiếp nhận vốn kiến thức số học mà Kiến Minh nắm vững không nhiều, cũng chỉ có kiến thức mà Triệu Trân Trân đã dạy cho cậu nhóc mười mấy tiết học mà thôi. Ông ta rất nghiêm túc soạn giáo án cho Kiến Minh, mỗi một tiết học cũng đều rất có kiên nhẫn.
So với trường tiểu học nông trường, ban khoa học kỹ thuật của nông trường là một dãy nhà kín đáo, tuy rằng chỉ cách cửa sau trường học khoảng trăm mét, nhưng bởi vì bình thường không có người ngoài ra vào nên người trong nội bộ bọn họ ngoại trừ ra ngoài mua rau mua lương thực thì cũng không ra ngoài nên nhìn từ bên ngoài rất vắng vẻ.
Tổ dự án hơn hai chục người của bọn họ tự nấu ăn, riêng khẩu phần ăn hàng ngày đã hơn mười cân, mua lương thực cũng là một vấn đề lớn, vì vậy mọi người đã sắp xếp ca trực. Mỗi ngày có ba người đến xếp hàng ở cửa hàng lương thực, sau đó một người đi cửa hàng thực phẩm mua rau. Hôm nay đến lượt Tiểu Tô, Hồ Lợi Nông và hiệu phó Lương đi mua lương thực, người đi mua rau chính là Vương Văn Quảng.
Cửa hàng lương thực của công xã và cửa hàng rau ở cạnh nhau, nhưng hàng dài bên ngoài cửa hàng lương thực gần cả trăm mét, còn cửa hàng rau lại đỡ hơn nhiều. Vì không phải ngày lễ nên đương nhiên người mua đồ không nhiều, cửa hàng cũng có ít hàng mới, chủng loại rau củ càng ít, ngoại trừ bắp cải chỉ có củ cải xanh. Vương Văn Quảng mua hai cây bắp cải và củ cải xanh, rau bốn xu một cân, mua bảy cân rưỡi hết tổng cộng ba hào.
Chị chủ cửa hàng rau nhiệt tình giúp anh bỏ rau vào túi lưới, ân cần nhắc nhở: “Bây giờ củ cải bắp cải còn rất nhiều, một số tổ sản xuất vẫn chưa gửi qua, nhưng mà chờ một thời gian hàng sẽ ít đi nên giá cả có thể tăng lên, cậu không cân nhắc việc tích trữ một ít rau à?”
Vương Văn Quảng mỉm cười với chị ta và nói: “Cảm ơn chị!”
Mặc dù chuyện tích trữ rau cũng rất quan trọng, nhưng hôm nay Vương Văn Quảng còn có việc quan trọng hơn phải làm. Anh xách một túi rau vội vàng bước ra từ cửa hàng thực phẩm, men theo con phố đến hợp tác xã mua bán.
Mặc dù trong mắt anh hợp tác xã mua bán không có đồ gì tốt, nhưng không có cách nào khác. Đối với một nơi nhỏ như công xã Anh Đào thì hợp tác xã mua bán tương đương với cửa hàng bách hóa trong thành phố lớn, không có nơi nào có nhiều hàng hóa đầy đủ hơn ở đây.
Vương Văn Quảng đi vào rồi xem xét kỹ lưỡng một lần, anh vẫn quyết định không mua gì.
Hợp tác xã mua bán không lớn, nhưng có rất nhiều thứ linh tinh cái gì cũng có, còn có một ít quần áo phụ nữ may sẵn, nhưng anh không thích chất lượng và kiểu dáng. Hơn nữa muốn mua cũng không mua được, vì anh không có phiếu mua quần áo. Thực ra trong cửa hàng có rất nhiều thứ mua không cần phải dùng phiếu, nhưng không có thứ nào mà anh ưng ý.
Không phải cuối tuần cũng không phải ngày lễ, hợp tác xã mua bán của công xã còn vắng vẻ hơn cửa hàng thực phẩm.