Nhưng đầu óc của Chương Văn Điền từ là đầu óc toán học, ông ta nhìn mọi thứ bằng tư duy toán học và ông ta cảm thấy rằng việc bản thân bị phân quyền này là sai lầm. Hơn nữa ông ta đang nắm trong tay hai dự án vô cùng quan trọng, ông ta là người phụ trách, ông ta không ở đó phỏng chừng hai dự án này cũng sẽ hoàn toàn thất bại.
Ngày nào ông ta cũng tức giận, công việc đồng áng rất vất vả, nhưng dựa vào nỗi hận này mà tiếp tục chống đỡ. Khi hiệu phó Lương khuyên ông ta nên tĩnh tâm, còn mời ông ta tham gia tổ dự án, ông ta xem thường việc dường như hiệu phó Lương phục tùng vô điều kiện nên thẳng thừng từ chối.
Lúc đầu khi tổ dự án tiến hành thí nghiệm trong nông trường ông ta không hối hận, nhưng sau đó nhóm người hiệu phó Lương và Vương Văn Quảng được đưa ra ngoài để thực hiện phổ biến ông ta đã hối hận một chút. Trước khi ông ta bị phân quyền, vợ và con gái của ông ta đã vạch rõ ranh giới với ông ta, những điều này tất nhiên là giả, vợ và con gái của ông ta đều đến thăm ông ta rất thường xuyên.
Nhưng Chương Văn Điền đã năm mươi tuổi, điều mà ông ta muốn nhìn thấy nhất là cháu trai một tuổi của mình, cậu bé còn quá nhỏ nên không thể đến. Nhưng nếu ông ta tham gia tổ dự án ông ta có thể nhân cơ hội về nhà thăm đứa cháu bé nhỏ rồi!
Chính ông ta đã tự bỏ qua cơ hội này!
Đặc biệt là sau khi tổ dự án trở lại vào tháng tám năm nay, vậy mà thực sự không cần phải quay lại nông trường nữa. Tuy rằng ban khoa học kỹ thuật nông trường nghe có vẻ không phải là một đơn vị nghiêm chỉnh gì, nhưng dù sao cũng đạt được tự do cá nhân! Không giống như ở trong nông trường, ban ngày có người giám công, ban đêm có đội tuần tra, thực sự không khác gì nhà tù.
Sau đó trường tiểu học nông trường được xây dựng, vốn dĩ ông ta nghĩ rằng với điều kiện của mình chắc chắn mình sẽ được chọn, nhưng kết quả lại không phải là ông ta! Rồi trường lại xin nhóm người khác, nhưng vẫn không có ông ta!
Giáo sư Chương vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng có như vậy cũng vô dụng. Nghĩ đi nghĩ lại ông ta mặt dày đi tìm Lâm Hàm, ông ta cảm thấy hai vợ chồng bọn họ đều làm trong trường, nhất định có thể biết được một chút tin tức.
Lâm Hàm không nghe nói gần đây trường học cần tuyển người, nhưng hôm nay anh ta định dành thời gian đi đưa bài báo cho Triệu Trân Trân, đến lúc đó hỏi một câu cũng không có gì, vì vậy anh ta đã đồng ý.
“Chú Chương, hôm nay cháu sẽ hỏi giúp chú, nhưng mà hiện tại hẳn là trường học không thiếu giáo viên!”
Trong mắt Chương Văn Điền hiện lên một tia mất mát thật sâu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn cười nói: “Không sao, Tiểu Lâm làm phiền cháu rồi!”
Vào buổi chiều, khi Lâm Hàm đến nộp bản thảo của mình anh ta thực sự thuận tiện hỏi thăm.
Triệu Trân Trân vừa định nói không thiếu giáo viên, lại nghĩ Lâm Hàm sẽ không vô duyên vô cớ nói đến chuyện này, vì vậy cô cười hỏi: “Anh đang hỏi giúp cho ai vậy?”
Lâm Hàn cười đáp: “Hiệu trưởng Triệu, chính là giáo sư Chương trước kia của đại học Bình Thành nhờ tôi hỏi giúp, ông ấy có tuổi rồi, bây giờ thời tiết lạnh như vậy ở nông trường còn phải làm ruộng, sức khỏe...” Không đợi anh ta nói xong, Triệu Chân Chân đã xen ngang lời của anh ta, cô hỏi. “Giáo sư Chương? Chương Văn Điền?”
Lâm Hàm gật đầu.
Triệu Trân Trân nói: “Anh quay về nói với giáo sư Chương, trường học của chúng ta định điều chuyển ông ấy đến làm giáo viên, nhưng chuyện này cần phải báo cáo với nông trường, nói ông ấy kiên nhẫn chờ đợi vài ngày!”
Lâm Hàm không ngờ mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Chẳng mấy ngày sau, Chương Văn Điền đã đến trường tiểu học nông trường để dạy học. Công việc của ông ta rất nhẹ nhàng, chính là dạy lớp chuyên toán của trường, bởi vì đã có một giáo viên rồi, ông ta chỉ cần lên lớp ba buổi một tuần. Nhưng ngoài việc này, ông ta còn có một nhiệm vụ khác, đó là dạy nhóc con ba tuổi Vương Kiến Minh.