Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 526:

Chương 526:

“Mẹ ơi con đói!” Vừa bước vào cửa Vương Kiến Quốc đã hét lên.

“Mẹ, con cũng đói!” Vương Kiến Xương cũng nói.

Dạ dày của mấy đứa trẻ mới lớn vốn dĩ là cái hố không đáy, buổi trưa bọn Kiến Dân cũng ăn ở nhà ăn của trường, các món ăn được nấu chín, món chính là bánh bao hấp bột ngô. Những món ăn không dầu mỡ như vậy đến giờ này đã bị tiêu hóa không còn gì nữa rồi.

Lúc này Triệu Trân Trân đã nấu xong bữa tối, các món ăn là cá kho và tôm chiên với bắp cải, còn có một nồi canh trứng tảo tía, món chính chỉ có bánh bao lớn vừa được hấp chín.

Bốn đứa trẻ bước vào nhà nhìn thấy thức ăn trên bàn đều muốn chảy nước miếng.

“Mẹ! Con có thể ăn một cái bánh bao trước được không?” Kiến Xương và Kiến Minh đồng thanh hỏi.

Triệu Trân Trân vẫy tay nói: “Các con đi rửa tay đi! Bây giờ chúng ta ăn cơm!”

Vương Kiến Dân đặt cặp sách xuống, sững người một lúc mới hỏi: “Mẹ, không đợi cha ạ?”

Đương nhiên trong lòng Triệu Trân Trân mong đợi chồng, nhưng họ vừa mới gặp nhau lúc sáng, có lẽ Vương Văn Quảng sẽ không về, vì vậy cô lắc đầu nói: “Công việc của cha con rất bận, ngoại trừ cuối tuần còn lại không có thời gian, chúng ta không cần đợi cha con!”

Kiến Dân và Kiến Quốc thực sự tò mò về đơn vị của cha mình. Hai anh em lẻn ra khỏi cửa sau của trường để quan sát mấy lần, phát hiện ban khoa học kỹ thuật nông trường rất yên tĩnh, những người bên trong rất ít đi ra ngoài, trông không giống như rất bận rộn.

Vương Kiến Dân tiếp tục hỏi: “Mẹ! Mỗi ngày cha bận việc gì ạ?”

Triệu Trân Trân mỉm cười với con trai cả rồi nói: “Có rất nhiều việc phải làm, cha con là chủ nhiệm dự án, cha phải thu thập tất cả dữ liệu trước kia, còn phải viết một bài báo chuyên môn! Hơn nữa có thể phải hướng dẫn người khác, đôi khi thậm chí phải thức khuya làm việc!”

Vương Kiến Dân gật đầu.

“Đại Bảo, đừng ngây người nữa, lại đây ăn đi, con thử xem món cá kho mẹ nấu có ngon không?”

Nhưng Vương Kiến Dân chưa kịp ngồi xuống cắn một miếng cá, một giọng nói quen thuộc đã vang lên.

“Trân Trân, anh về rồi đây.”

“Là cha về rồi!” Kiến Minh buông đũa xuống vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.

Các con đều chạy ra ngoài sân đón Vương Văn Quảng.

Triệu Trân Trân tất nhiên cũng rất vui, nhưng ngoài niềm vui ra thì ít nhiều cũng có chút lo lắng.

Thực ra Vương Văn Quảng vốn không định về, anh làm việc cả một buổi chiều, vốn muốn giúp hiệu phó Ngô nấu bữa tối, đi vào nhà bếp mới phát hiện Tiểu Tô đã vào làm rồi, bếp lại quá nhỏ, dĩ nhiên không vừa cho ba người nên anh chỉ có thể ra ngoài đi dạo.

Anh cứ đi cứ đi, càng đi lại càng xa.

Cho đến khi anh phát hiện bản thân đã đi tới đầu đường công xã thì đã không muốn quay đầu trở về nữa. Cũng may anh có quan sát cẩn thật một chút, mặc dù trời vẫn sáng, nhưng người đi lại trên đường không nhiều. Hơn nữa trong công xã Anh Đào cũng chẳng có mấy người biết anh nên anh cứ thế đi về phía trước.

Kiến Xương và Kiến Quốc một đứa bên phải một đứa bên trái kéo lấy áo cha, Kiến Minh ngẩng mặt lên nói: “Cha ơi, con vừa mới học hàm số, thú vị lắm, cha có muốn kiểm tra con không?”

Mặc dù biết con trai mình tư chất hơn người, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã bắt đầu học hàm số, điều này cũng làm Vương Văn Quảng bất ngờ. Anh cười rồi xoa đầu con, nói: “Được thôi, một chút nữa cha sẽ kiểm tra con, làm đúng sẽ có thưởng nhé.”

Vương Kiến Minh ba tuổi lập tức vui mừng hỏi: “Con làm đúng thì cha thưởng cái gì vậy ạ?”

Phần thưởng của cô Lương là một bông hoa, phần thưởng của mẹ là kẹo sữa, Kiến Minh đều rất thích.

Vương Văn Quảng nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu như Tứ Bảo làm đúng thì cha sẽ bế lên cao cao.”

Tứ Bảo vui vẻ nói: “Được ạ.”

Kiến Xương đứng bên cạnh đã sớm không đợi được nữa rồi, thấy cuộc trò chuyện của em trai với cha đã kết thúc thì vội chen vào nói: “Cha, thầy Điền của bọn con mới giao cho bài tập về nhà, là vẽ lại cha mình.

Bình Luận (0)
Comment