Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527:

Chương 527:

Chút nữa ăn xong cơm cha ngồi xuống cho con quan sát tỉ mỉ hơn có được không?”

Điền Nhuận Sinh rất thích nói một câu rằng nhất định phải quan sát tỉ mỉ đặc điểm của vạn vật, tìm ra điểm khác biệt với tất cả những thứ khác.

Vương Kiến Xương nghe quá nhiều lần rồi, có lúc nói chuyện cũng sẽ thêm vào mấy chữ quan trọng như là quan sát tỉ mỉ này.

Vương Văn Quảng cười cười đồng ý với thằng nhóc.

Hai đứa trẻ mỗi đứa một bên đẩy cha vào trong phòng.

Ngoài việc gọi cha ra, Kiến Dân với Kiến Quốc ở bên cạnh chẳng có lấy một cơ hội giao tiếp gì với Vương Văn Quảng.

Vương Kiến Dân cũng không ý kiến gì, cậu bé đi vào phòng cùng với cha và em trai, ngồi xuống tiếp tục ăn cá kho.

Không biết là do bình thường hiếm khi được ăn hay là do tay nghề của mẹ được nâng cao rồi mà Vương Kiến Dân cảm thấy món cá hôm nay cực kỳ ngon. Nhân lúc cha mẹ đang nói chuyện, cậu bé đã ăn hết nửa con cá rồi. Nếu như bình thường Vương Kiến Quốc nhất định sẽ giành ăn cá với anh, nhưng không biết tại sao hôm nay tâm trạng thằng bé không được tốt lắm, thành ra khẩu vị cũng tệ theo.

“Văn Quảng, anh về thì tốt quá rồi, em có nhiều chuyện muốn hỏi anh lắm đây, anh mau ăn cơm đi đã.”

Tổ dự án của bọn họ một ngày ba bữa ăn uống cũng rất đơn giản, bởi vì không mua được nhiều bột mì, rất lâu rồi chẳng được ăn bánh bao trắng, chứ đừng nói đến mấy món như bắp cải hầm hay tôm cá kho gì đó. Anh đáp lại một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài rửa tay. Lúc đó Vương Kiến Xương phát hiện hai con cá ở trên đĩa đã bị anh lớn ăn hết nửa con, mới mau chóng cầm đũa lên gắp một miếng to.

“Tam Bảo, trước khi ăn phải lựa xương đấy.”

Vương Kiến Xương gật gật đầu.

Kiến Minh vừa học được cách bóc vỏ tôm, bàn tay mũm mĩm cầm con tôm lên, học theo cách ngắt đầu bỏ đuôi của mẹ. Sau khi nghiêm túc bóc được vỏ, nhìn con tôm được bóc trong tay rồi bỏ vào miệng ngậm, lắc lư cái đầu nhỏ, ậm ờ mà nói: “Mẹ ơi, con là con voi con.”

Kiến Minh vừa nói vừa chớp chớp mắt, bộ dạng đó thực sự rất buồn cười.

Triệu Trân Trân cười phá lên, Vương Văn Quảng rửa tay xong vào phòng, thấy được cảnh tượng này thì cũng bật cười.

Chỉ có mỗi Kiến Quốc là không thấy cười, thằng bé nhanh chóng đứng lên, đưa chiếc khăn sạch sẽ được treo trên giá đằng sau mình cho cha.

Vương Văn Quảng hơi bất ngờ, trong ấn tượng của anh thì Kiến Quốc là một đứa trẻ nghịch ngợm, không thích học chỉ thích chơi, không ngờ bây giờ lại hiểu chuyện như vậy. Anh nói: “Cảm ơn Nhị Bảo, nào, chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm thôi.”

Vương Kiến Quốc ngoan ngoãn gật đầu.

Thật ra chẳng ai phát hiện, dạo này Vương Kiến Quốc có hơi buồn rầu. Cũng chẳng biết là tại sao, dù gì thì trong lòng cũng không vui vẻ lắm, cho dù là lúc thằng bé được cầm khẩu súng gỗ mà bản thân yêu thích nhất trong tay thì cũng không vui vẻ như trước nữa. Tất nhiên, lúc thằng bé mười tuổi thì đã hiểu chuyện rồi, anh lớn được chuyển lên lớp năm học, lần nào thi cũng đứng vị trí đầu tiên. Em ba thì vẽ rất giỏi, kể cả em trai nhỏ nhất cũng là một thiên tài. Nói như vậy, thằng bé đáng ra nên cảm thấy tự hào, lúc đầu thực ra đúng là như thế.

Kiến Quốc học lớp bốn ở tiểu học nông trường, mặc dù lớp bốn cũng chia thành từng lớp nhỏ, mỗi lớp hai mươi người, nhưng không hề chia lớp học nhanh học chậm. Giáo viên dạy toán lớp chúng nó cũng biết được chuyện của Kiến Quốc, biết được thằng bé ham chơi nhưng thành tích bình thường cũng không tồi nên có cho Kiến Quốc đãi ngộ đặc biệt, còn cho thằng bé làm tập bài hơi khó một chút.

Kết quả cũng không phải quá kém, Kiến Quốc thông minh hơn những đứa trẻ khác trong lớp một chút nhưng cũng chỉ hơn trong giới hạn đó thôi.

Vương Kiến Quốc dù có ngốc thì cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của thầy giáo mình.

Bình Luận (0)
Comment