Từ lúc đó thằng bé đã không còn vui vẻ nhiều nữa, dường như thằng bé trong chốc lát đã tỉnh ngộ ra vậy, trong bốn anh em thì thằng bé là một đứa trẻ bình thường nhất.
Triệu Trân Trân chú ý thấy Kiến Quốc dường như ăn chưa đủ no, cô gắp cho thằng bé một miếng thịt ở bụng cá rồi nói: “Kiến Quốc à, gần đây con cãi nhau với các bạn sao?”
Vương Kiến Quốc lắc lắc đầu.
Không cãi nhau với các bạn, việc học có lẽ cũng không có vấn đề gì, mấy ngày trước Kiến Quốc mới thi được một trăm điểm. Triệu Trân Trân nghĩ không ra vấn đề gì khác, tiếp tục hỏi: “Có phải buổi tối con ngủ đạp chăn ra nên lạnh bụng không?”
Vương Kiến Quốc muốn lắc đầu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu.
Triệu Trân Trân lập tức buông đũa xuống, nói: “Ngoài việc không muốn ăn cơm ra con còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Vương Kiến Quốc lắc lắc đầu.
Triệu Trân Trân bước qua sờ lên trán thằng bé rồi nói: “May mà không sốt, mấy ngày nay trời lạnh rồi, có nhiều trẻ con bị cảm lắm. Văn Quảng, anh trông cho các con ăn cơm, đừng để Tứ Bảo tự ăn cá nhé. Em đi nấu cho Kiến Quốc bát canh gừng, uống rồi đổ mồ hôi sẽ tốt thôi.”
Thấy mẹ chưa ăn hết cơm đã phải bận bịu vì mình, trong lòng Vương Kiến Quốc lại có hơi xấu hổ, nhưng cũng có chút đắc chí.
Ngoài canh gừng, Triệu Trân Trân còn nấu cho Kiến Quốc một bát mì trứng cà rốt nữa.
Lần này Vương Kiến Quốc không chê cay, ngoan ngoãn uống hết một bát canh gừng lớn, đến mì cũng ăn sạch sẽ.
Triệu Trân Trân để thằng bé nằm xuống giường, đắp chăn cho thằng bé, còn lấy ra hai quyển truyện tranh, nói: “Nhị Bảo, con nhắm mắt đi, mẹ đọc cho con nghe nhé?”
Trời bên ngoài vừa mới tối thôi, vốn dĩ Vương Kiến Quốc còn chưa buồn ngủ nhưng vẫn nghe lời mẹ mà nhắm mắt lại.
Không biết có phải do sức hấp dẫn của chất giọng ấm áp của mẹ hay không mà thằng bé nghe được một lúc đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Triệu Trân Trân đi ra khỏi phòng, vừa cười vừa nói với chồng: “Nhị Bảo rất ngoan, đã ngủ rồi.”
Vương Văn Quảng và ba đứa con trai đã ăn xong lâu rồi, bát đĩa cũng được anh dọn dẹp sạch sẽ, để phần cho Triệu Trân Trân bát thức ăn, lúc đó đã hâm lại trong nồi rồi.
“Trân Trân, em mau ngồi xuống đây uống một ít đi.”
Vương Văn Quảng mang đồ ăn lên, ngoài cá với tôm vừa nãy còn có một bát mì trường thọ, đó là do anh đặc biệt làm cho vợ. Triệu Trân Trân cười cười: “Thực ra buổi sáng em đã ăn rồi.”
“Dì Triệu có ở nhà không ạ?” Một giọng nói non nớt của người con gái ở ngoài vang lên.
Triệu Trân Trân vừa nghe đã biết là cháu gái Hà Mai Mai của nhà hàng xóm. Bởi vì hay chơi với nhau nên Vương Kiến Dân tất nhiên cũng nghe ra, cậu bé chủ động chạy ra mở cửa.
Trong tay Hà Mai Mai là một bát sủi cảo còn nóng hổi, nói: “Anh Kiến Dân, sao nhà anh còn khóa cửa vậy.”
Vương Kiến Dân vốn định nói có thể là do cha tiện tay khóa cửa vào, nhưng sau đó nghĩ đến lời dặn dò của mẹ, cố gắng không được nói với bạn bè của cậu về cha mình. Thế nên cậu bé lựa chọn không trả lời câu hỏi này mà hỏi lại: “Mai Mai, bà nội em lại làm sủi cảo nhân gì thế, thơm quá đi.”
Hà Mai Mai đưa sủi cảo cho cậu bé, vui vẻ mà nói: “Là nhân cá thu đấy, cha em về rồi, cha còn mang về nhiều cá thu lắm, còn có những món ngon khác nữa cơ.”
Vương Kiến Dân không thể nhắc đến cha mình nên lấy một chiếc sủi cảo ăn thử rồi nói: “Ngon thật đó.”
Hà Mai Mai cười đắc ý.
Triệu Trân Trân mang một chiếc bát rỗng từ trong bếp ra đổ sủi cảo vào, lại bỏ trở lại hai chiếc bánh bao trắng.
“Mẹ ơi, đây là quà sinh nhật của con với Nhị Bảo tặng mẹ.”
Nói thật lòng, hai đứa Vương Kiến Dân với Vương Kiến Quốc cũng vắt óc suy nghĩ vì chuyện chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ. Theo ý của Nhị Bảo thì tới hợp tác xã mua bán mua cho mẹ một món quà xinh xắn là được rồi .