Thật ra trong lòng Vương Văn Quảng cũng không muốn làm mọi người bất hòa với nhau. Không vì cái gì khác, Ngô Khải Nguyên cũng lớn tuổi rồi, chỉ vì cho cháu ngoại một miếng ăn, mỗi buổi sáng đều phải làm bữa sáng cho hơn hai mươi mấy người. Giống như sáng hôm nay, chỉ là bánh rán cũng phải làm hơn sáu mươi cái, khom lưng, cúi đầu bận rộn ít nhất một tiếng. Ông ấy sợ những người khác có ý kiến cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một cái, lại chia một cái cho cháu ngoại. Như vậy rồi mà Tiểu Cao vẫn còn có ý kiến.
Vương Văn Quảng lập tức đồng ý, nói: “Được, cứ như vậy đi, bây giờ chia luôn. Cậu đi thông báo tất cả mọi người đến.”
Hiệu phó Lương là người cẩn thận, hàng tháng mua đồ ăn và lương thực, từng khoản đều nhớ rất rõ ràng.
Cuối cùng mọi người chia đều số lương thực còn thừa lại. Mỗi người nửa cân bột mì, gần một cân bột khoai lang, còn có hơn tám phiếu lương thực.
“Được rồi, lương thực của mọi người đều chia xong rồi, mọi người tự mang về đi.”
Tiểu Cao không ngờ chia xong chỉ được một ít như vậy, anh ta cười ngăn hiệu phó Lương lại, chỉ vào hai bình dầu ăn nói: “Cái này có phải cũng nên chia một chút không?” Lúc trước anh ta đã nhìn rồi, hai bình dầu ăn này một là dầu nành, một là dầu vừng đều còn hơn nửa bình. Bình thường nấu ăn căn bản không cho dầu, đồ ăn cũng không khác gì nước luộc.
Hiệu phó Lương nhìn anh ta, hờ hững nói: “Tiểu Cao, cậu hồ đồ rồi sao? Chúng ta không có phiếu dầu ăn làm sao được chia dầu. Đây là đồ cá nhân của tổ trưởng Vương.”
Lúc này Tiểu Cao đã có chút hối hận, nhưng không muốn mất mặt, anh ta cười cười với hai người cùng trường nói: “Hay là chúng ta nấu cùng nhau đi.”
Cứ như vậy, người trong tổ dự án chia thành hai bếp. Một bên là nhóm người Vương Văn Quảng, hiệu phó Ngô, Tiểu Tô, Tiểu Cao, tổng có tám người. Một bên là nhóm Tiểu Cao, chỉ có ba người.
Ngày thứ hai sau khi phân ra, Tiểu Cao hít một hơi thật sâu, rất sớm đã dậy đi nấu bữa sáng. Một người làm rất lâu mới ra ngoài, vì thế hiệu phó Ngô nấu cơm bị muộn. Mặc dù làm xong ông ấy đã chạy ngay ra ngoài, nhưng lúc này đã hơn bảy giờ, trên đường sớm không thấy bóng dáng con gái và cháu ngoại.
Vốn người già ngủ ít, trong lòng Ngô Khải Nguyên có chuyện, ngày thứ ba bốn giờ sáng đã dậy, vừa sáu rưỡi đã chờ ở giao lộ.
Đằng Đằng nhìn thấy ông ngoại thì dùng đôi chân ngắn cũn chạy vội đến, giương cánh tay nhỏ bé để ông ngoại bế.
Bản thân Ngô Thanh Phương tự mình quan sát cha, không thấy ông ấy có dấu hiệu sinh bệnh gì mới yên lòng.
Văn phòng thị chính Bình Thành.
Trần Hữu Tùng đang đen mặt chủ trì họp thường ngày.
“Thị trưởng Trần, chi tiêu mỗi tháng của chúng ta từ năm ngoái đến nay đều vượt chi rất nhiều, tài chính bên kia đã có áp lực rất lớn. Nếu cứ dựa theo kế hoạch trước mắt, chỉ sợ tài chính sẽ không chống đỡ được, đến lúc đó...”
Thị trưởng Trần không có bất cứ nhượng bộ gì, ông ta lạnh lùng nói: “Lão La, ông tính một chút xem chỗ hổng tổng cộng là bao nhiêu, ông đưa danh sách chi tiết rõ ràng một chút.”
Phó thị trưởng La thở dài trong lòng, cầm lấy văn kiện rồi đi.
Có thể cùng người như Trần Hữu Tùng hợp tác vốn dĩ rất nhẹ nhàng. Chỉ cần nghiêm túc làm tốt công việc là được, không có những chuyện rối loạn lung tung. Nhưng một hai năm gần đây, phó thị trưởng La cũng có áp lực rất lớn. Năm ngoái thị trưởng Trần nhất định yêu cầu những tội phạm đang bị cải tạo làm dự án. Trước mắt xem ra cũng có được chút thành quả, tình trạng thiếu lương thực do hạn hán gây ra có thể giảm bớt ở một mức độ lớn. Nhưng tất cả chi phí của dự án này đều do thị chính chi trả. Đừng thấy một cái giếng trên một mẫu ruộng tốn không nhiều tiền, đừng quên rằng dự án này được mở rộng ở cả Bình Thành. Hơn nữa lại còn cung cấp hạt giống miễn phí cho đội sản xuất. Cuối cùng cộng hết số tiền này lại cũng là một con số vô cùng kinh người.