Nguyên nhân chính là vì cả nhà bọn họ đều ở nông trường, cho nên càng phải cẩn thận làm việc. Gần đây con rể ông ấy - thầy Lâm làm việc rất tốt, bản thân rất cầu tiến, nhiều lần có bài viết được đăng báo. Vì vậy không thể để vì những chuyện nhỏ này mà gặp phải rắc rối. Tiểu Cao kia có ý kiến với ông ấy, chỉ sợ cũng không phải chỉ vì một miếng ăn.
Hiệu phó Ngô làm hiệu phó nhiều năm như vậy, dạng người gì mà chưa từng gặp. Tiểu Cao này vừa nhìn là biết đối với người khác vô cùng nghiêm khắc, là người trong mắt không chứa được nửa hạt cát. Anh ta chỉ sợ là không phục, vì cái gì ông ấy là người ngoài nghề mà cũng có thể trà trộn được vào tổ dự án.
Tuy rằng đồ ăn của cháu ngoại Đằng Đằng hơi kém, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.
Hiệu trường Ngô tuy đã hạ quyết tâm, nhưng hôm sau, sau khi làm xong bữa sáng, ông ấy vẫn thấy rất khó chịu, một miếng cũng không ăn nổi bèn quay về phòng mình nằm.
Vương Văn Quảng chạy hai vòng ở sân, rồi đi phòng bếp ăn sáng. Mấy người Tiểu Cao và Tiểu Tô đã đang ăn. Tiểu Hồ chỉ vào bánh nướng áp chảo trên bàn nói: “Thầy, hiệu phó Ngô có ăn không ạ, có cần để phần ông ấy vài cái không.”
Có đôi khi hiệu phó Ngô làm xong cơm sẽ ăn trước, có đôi khi chạy đi đưa cho Đằng Đằng trước sau đó mới quay lại ăn sáng. Vương Văn Quảng không biết là có tình huống gì nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nhớ để lại một bát cháo nữa.”
Ăn xong Vương Văn Quảng đến văn phòng, thời gian xem tài liệu trôi qua rất nhanh, đợi anh chuẩn bị đứng dậy nghỉ ngơi một chút đã qua nửa buổi sáng. Lúc này Ngô Khải Nguyên vẫn chưa tới, điều này khiến cho anh cảm thấy có chút kỳ quái, bèn đi đến phòng của hiệu phó Ngô xem thử.
Ông ấy không ngủ mà cầm cuốn sách trên tay thở dài buồn bã.
Vương Văn Quảng nhận thấy cuốn sách trên tay ông ấy là cuốn Hồng Lâu Mộng Chi Bình bản. Đây là lễ vật đính ước mà người vợ đã qua đời của Ngô Khải Nguyên năm ấy tặng. Nhiều năm trôi qua, các trang sách đều đã có chút ố vàng.
“Chú Ngô, chú mệt à?”
Ngô Khải Nguyên nhìn anh miễn cưỡng cười nói: “Không có chuyện gì, người già rồi nên có nhiều vấn đề, chú nghỉ một chút là khỏe thôi, cháu cứ bận việc của cháu đi.”
Vương Văn Quảng nghĩ rằng ông ấy không ăn sáng, lúc đi ra vừa hay nhìn thấy Tiểu Hồ nên dặn: “Cậu đi hâm nóng đồ ăn sáng rồi mang qua đây cho hiệu phó Ngô đi.”
Hồ Lợi Nông đưa bản luận văn đã viết xong trong tay cho anh rồi xoay người đi đến phòng bếp. Nhưng lục tung các ngăn tủ và mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy cái bánh và bát cháo sáng nay để lại. Anh ta cảm thấy kỳ quái, chạy đi hỏi Tiểu Tô, Tiểu Tô nhíu nhíu mày, đại khái cũng biết là ai lấy đi. Anh ta lập tức đi tới chỗ Tiểu Cao, nói: “Bánh sáng nay để phần lại cho giáo sư Ngô là anh ăn phải không?”
Tiểu Cao liếc mắt nhìn anh ta và nói: “Đúng vậy, tôi ăn không no nhìn thấy có đồ thừa lại nên lấy đi, sao vậy?”
Bộ dáng ra vẻ đúng lý hợp tình của anh ta nháy mắt làm cho Tiểu Tô nổi giận, đùng đùng nói: “Mỗi lần anh ăn đều như là quỷ đói. Buổi sáng anh rõ ràng đã ăn ba cái bánh. Hiệu phó Ngô có đưa cho cháu ngoại một cái bánh, nhưng chính bản thân ông ấy chỉ dám ăn có một cái, cộng lại cũng chỉ có hai cái.”
Tiểu Cao có chút chột dạ, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng nói: “Tôi là ăn khẩu phần của mình.”
Nếu là đổi lại trước kia, Tiểu Tô chắc chắn đã cho anh ta một cái bạt tai rồi, anh ta khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: “Khẩu phần ăn của anh chẳng qua chỉ có mười lăm cân, đủ ăn sao?”
Tiểu Cao không chút suy nghĩ nói: “Làm sao lại không đủ, về sau tôi không nấu ăn chung nữa.”
Tiểu Tô và Tiểu Cao nghe nói như vậy lập tức đi tìm lãnh đạo.