Phần lớn mọi người đối với chuyện này đều rất thông cảm, hiệu phó Ngô mặc dù lớn tuổi, trước kia còn là hiệu phó đức cao vọng trọng. Nhưng sau khi vào tổ dự án, ông ấy rất nhẫn nhục chịu khó. Bởi vì không đúng chuyên ngành, mặc dù trên danh nghĩa là tổng cố vấn, nhưng trên thực tế ông ấy hầu như không thể đưa ra được ý kiến và đề xuất nào. Hiệu phó Ngô có lẽ cũng hiểu được bản thân mình chỉ là hữu danh vô thực nên cố hết sức làm thêm những việc khác.
Trong đó chính là giúp mọi người làm cơm sáng.
Đương nhiên là ông ấy làm vậy cũng có mục đích, cũng là vì có thể để cho cháu ngoại Đằng Đằng có thêm chút thức ăn nóng. Tình trạng của cậu bé đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể nhìn ra chút thịt, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi khác vẫn thấy rõ là gầy và nhỏ hơn. Người khác nhìn thấy cũng vô cùng đau lòng.
“Hiệu phó Ngô đã về rồi!”
Hôm nay Ngô Khải Nguyên mang cho cháu ngoại bánh rán hành và trứng gà luộc. Vừa đẩy cửa cổng, Tiểu Cao của tổ dự án đứng ở trong sân thấy ông thì bắt chuyện.
Hiệu phó Ngô nhìn anh ta cười cười, không nói gì đi vào trong sân.
Thực ra, việc ông ấy cho cháu ngoại đồ ăn không thể giấu được người khác, nhưng đến giờ cũng không ai phản đối nguyên nhân là vì thứ nhất hiệu phó Ngô thường xuyên chủ động nấu cơm. Thứ hai, tuy bọn họ thường cùng nhau nấu cơm, nhưng lại chỉ hạn chế ở lương thực và rau xanh, còn những đồ ăn tinh tế như trứng gà đều là của ai người đó ăn. Ví dụ như hôm nay, bánh rán hành, trứng gà cho cháu đều là ông ấy tự mua. Bánh rán hành mặc dù dùng lương thực của mọi người, nhưng hiệu phó Ngô ăn cơm vốn ít, một bữa chỉ ăn một cái bánh. Những thanh niên trẻ tuổi như Tiểu Tô, Tiểu Hồ, ăn ba cái còn chưa đủ. Bản thân hiệu phó Ngô ăn có một cái, để một cái cho cháu ngoại cũng không phải không được.
Nghiêm khắc mà nói, khẩu phần ăn của hiệu phó Ngô và mọi người để cùng nhau ăn thật ra là bị thiệt. Không chỉ buổi sáng ông ấy ăn ít mà bữa trưa cùng bữa tối cũng ăn rất ít.
Ngô Khải Nguyên ngồi xuống chiếc bàn ở phía trước, mở luận văn còn đang viết dở ra nhưng suy nghĩ lại không tập trung.
Buổi sáng mấy ngày liên tiếp, từ bên ngoài trở về ông ấy đều nhìn thấy Tiểu Cao. Người thanh niên này tuy chủ động chào ông ấy nhưng nhìn ánh mắt của anh ta cũng không thân thiện.
Hiệu phó Ngô đoán không sai, Tiểu Cao này đúng là có ý kiến với ông ấy.
Vợ của Tiểu Cao cũng là giảng viên khoa Hóa của trường đại học tỉnh Lỗ. Nói đến trình độ chuyên môn thì cũng không thua gì anh ta, nhưng lại không thể thuận lợi vào tổ dự án. Anh ta đã đi tìm trưởng nông trường Lý vì chuyện này, cũng đã tìm Vương Văn Quảng nhưng hai người đều từ chối.
Vương Văn Quảng cảm thấy người này không trung thực, ngay cả anh cũng không muốn dùng. Thế là Tiểu Cao này chạy đến trước mặt hiệu phó Lương khóc lóc, kể lể một trận, coi như để bảo vệ chính mình.
Vốn Tiểu Cao vì sợ bị đuổi ra khỏi tổ dự án nên biểu hiện vẫn luôn không tệ. Nhưng sau đó anh ta lại phát hiện hiệu phó Ngô cái gì cũng không làm, chuyên môn cũng không tốt, thế mà có thể chui được vào tổ dự án. Hơn nữa còn mang thân phận tổng cố vấn, thế nên anh ta rất tức giận.
Người như thế chính là sâu bọ có hại lẫn trong đội ngũ nghiên cứu khoa học.
Nhưng mà hiệu phó Ngô có Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương che chở nên anh ta không thể động vào, cũng chỉ có thể ở những chuyện vặt vãnh phản ứng với hiệu phó Ngô một chút.
Hiệu phó Ngô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình không sai, nhưng hai năm nay kinh nghiệm nói cho ông ấy biết làm việc nhất định phải vô cùng cẩn thận. Trải qua cả đêm thận trọng suy nghĩ, ông ấy quyết định tạm thời không đưa đồ ăn cho cháu ngoại nữa.