Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531:

Chương 531:

Hà Khánh Hải xách một cái lưới vào sân, bên trong có mấy con cá còn tươi.

“Hiệu trưởng Triệu, đây là cá mà thuyền đánh cá nhà bạn tôi đánh bắt được, cô để lại ăn đi.”

So với thịt thì cá tôm không đáng tiền, nhưng gần đây thịt khó mua nên giá cá tôm cũng tăng lên, hơn nữa đi muộn thì không mua được. Cá thu mỗi con khoảng hơn một cân, cá này một cân ít nhất cũng phải tám hào rồi. Bác sĩ Hà còn mang đến tận ba con, cộng lại cũng phải ba tệ chứ không ít.

Mặc dù điều kiện nhà họ Hà rất tốt, nhưng Triệu Trân Trân cũng không thể nhận.

Cô từ chối: “Không cần đâu, cũng thật là trùng hợp quá, hôm qua tôi mới mua cá rồi. Mấy ngày trước bác gái còn nói muốn làm cá hun khói, mà thời tiết bây giờ chỉ cần phơi gió mấy ngày rồi ướp muối là được rồi. Cá thu này thích hợp làm cá hun khói nhất, bác sĩ Hà cứ giữ lại đi.”

Hà Khánh Hải không ngờ rằng ở cái thời buổi có rất nhiều người bình thường ăn bánh bột ngô cũng không dám ăn thoải mái này. Hiệu trưởng Triệu lại không nhận cá thu được đem đến tận cửa thế này. Anh ta ngẩn người trong chốc lát, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú xinh xắn của người trước mặt, chẳng hiểu sao tự nhiên lại nhớ đến người vợ đã mất của mình.

Vương Kiến Xương từ nhỏ đã thích ăn cá, đặc biệt thích ăn sủi cảo nhân cá. Cậu nhóc lúc đó đã ăn hết bát canh trứng gà, thấy mẹ không chịu nhận cá thì chen vào: “Mẹ ơi, không phải là cá nhà mình đã ăn hết từ tối qua rồi sao?”

Triệu Trân Trân nghe xong vừa giận vừa thấy buồn cười, lần đầu tiên kích động mà đánh con trai.

Hà Khánh Hải cũng bị Kiến Xương chọc cười, anh ta nói: “Hiệu trưởng Triệu đừng khách sáo, tôi đi trước đây.” Nói xong thì đặt lưới xuống đất rồi quay người bỏ đi.

Bọn Kiến Dân có cá ăn, Đằng Đằng thì đã hai ngày liền không được ăn bữa sáng ấm áp của ông ngoại rồi.

Ngày đầu tiên Ngô Thanh Phương còn cho rằng cha mình có việc nên bị muộn, nhưng ngày thứ hai đợi trên đường một lúc cũng không thấy hiệu phó Ngô xuất hiện, cô nhìn vẻ mặt thất vọng của con trai nói: “Đằng Đằng, không phải con đã ăn bánh bao ngô rồi sao, khẩu phần lương thực của ông ngoại con không nhiều, nếu cho con ăn hết rồi ông ngoại sẽ đói lắm, chúng ta đi học trước có được không?

Đằng Đằng gật gật đầu.

Ngô Thanh Phương lo lắng cho cha mình, dự định buổi trưa thử đến ban khoa học kỹ thuật để xem thế nào, nhưng chưa đến buổi trưa thì lại có một bạn nhỏ đột nhiên bị sốt. Bận này bận kia cũng mất nửa ngày, cũng vì thế mà qua mất thời gian nghỉ trưa.

Người trong ban khoa học kỹ thuật của nông trường không phải là nhiều, tổng cộng có hơn hai mươi người. Hiện tại không cần ra ruộng làm việc, mọi người ở cùng một chỗ chủ yếu là làm công tác thu thập tư liệu, viết luận văn. Mọi người được thoải mái hơn thì cũng dễ dẫn tới tình trạng kéo bè kết phái. Ban khoa học kỹ thuật của bọn họ rất nhanh chia thành hai phái, một bên là phái đại học Bình Thành, một phái là đại học tỉnh Lỗ.

Ban đầu lập tổ dự án, nhóm người đầu tiên đều do Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương tự mình chọn lựa. Sau này thời điểm tổ dự án thành lập ruộng thí điểm, phát hiện lượng công việc nghiên cứu khoa học hàng ngày của tổ rất lớn nên cần thêm một bộ phận nhân viên. Người đăng ký rất nhiều, lúc ấy trưởng nông trường Lý cũng tham gia tuyển chọn. Dựa trên cơ sở bằng cấp và kinh nghiệm, ưu tiên hàng đầu chính là sức mạnh tuổi trẻ. Hơn nữa để cân bằng, không chỉ chọn ở đại học Bình Thành mà còn chọn ra ba người từ đại học tỉnh Lỗ, giáo viên Tiểu Cao chính là một trong số đó.

Hơn hai mươi người đang cùng nhau ăn cơm, mặc dù cả nhóm đều là phần tử trí thức cấp cao, thời gian qua lâu cũng vẫn sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Ví dụ như chuyện hiệu phó Ngô đưa đồ ăn cho cháu ngoại.

Bình Luận (0)
Comment