Vương Kiến Dân là một đứa trẻ trưởng thành, không quen việc bị mẹ ôm chặt như thế. Nhưng cái ôm của mẹ vô cùng ấm áp, hơn nữa mùi của mẹ cũng rất thơm, cậu bé không nỡ rời đi.
Mùa thu của Bình Thành rất ngắn, tính ra cũng chỉ có hai tháng. Ngày trước còn có vài trận mưa thu sau đó sẽ bước vào những ngày mùa đông kéo dài. Nhưng năm nay không có, không có đến cả một trận mưa lất phất. Không có mưa nhưng lại có gió, sau khi bước vào tháng mười một, khi đi trên đường sẽ có gió lạnh, chẳng mấy là thổi lạnh cả người.
Mới sáng sớm của ngày đông, Triệu Trân Trân thức dậy mở rèm cửa mới phát hiện bên ngoài một mảng tuyết trắng.
Vậy mà có tuyết rơi rồi.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, bật bếp than lên đun nước nóng, sau đó mở cửa đi ra sân.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là tuyết trên mặt đất chỉ có một lớp rất mỏng, hơn nữa trời cũng rất sáng, nhìn có vẻ sẽ không có tuyết nữa.
Triệu Trân Trân vừa quét sân xong thì ông hai xách một giỏ tre nhỏ bước đến, bên trong là cá nhúng bột chiên giòn vừa mới làm.
Ông hai cười ha ha mà nói: “Trân Trân, tuyết rơi báo hiệu một năm tốt lành, mặc dù trận tuyết này không lớn nhưng dù sao cũng là một mở đầu tốt đẹp, có lẽ sang năm sẽ không khô hạn như năm nay nữa rồi.”
Triệu Trân Trân trả lời: “Đúng vậy ạ, chỉ cần vụ mùa năm sau bội thu thì sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.”
Ông hai gật gật đầu, nói: “Trân Trân, cá này mà nguội là không còn ngon nữa đâu, cháu với bọn trẻ mau ăn đi, nếu không đủ thì nhà trước vẫn còn, ông đi trước đây.”
Triệu Trân Trân vui vẻ đáp một tiếng, vốn dĩ cô định làm mì cho buổi sáng hôm nay, trời lạnh thế này cho bọn trẻ ăn rất thích ăn một bát mì nóng. Giờ thì tiết kiệm công sức rồi, trong tủ vẫn còn ít rong biển, nấu một nồi canh rong biển trứng gà là được rồi.
Nếu như chú Triệu Thanh Sơn của cô ở trong mắt người ngoài là một tài xế xe tải, thì trong mắt Triệu Trân Trân lại là một con người có năng lực. Tình hình như bây giờ, việc cung ứng các loại lương thực rất khó khăn, nhưng chú ấy lại có thể mua được đậu nành và mè với giá rẻ từ đội sản xuất. Mua về thì trực tiếp ép thành dầu ở nhà máy dầu bên ngoài rồi để lại cho nhà mình một ít, mang về cho cha mẹ một ít, thậm chí còn chia cho Triệu Trân Trân một lọ.
Từ khi việc cung ứng lương thực căng thẳng, dầu cũng càng ngày càng khó mua. Mỗi tháng Triệu Trân Trân đều có bốn vé dầu, nhưng cửa hàng thực phẩm phụ thường xuyên không có hàng, có tiền có phiếu cũng chẳng mua được.
Cho dù qua được vụ mùa thì giá dầu cũng đắt hơn lương thực rất nhiều. Triệu Trân Trân không hề thiếu tiền, chú cô thì càng không thiếu. Nếu cô nhắc đến chuyện tiền nong, chỉ sợ chú không những không nhận mà còn khó chịu. Nhưng ngoài tiền ra cô chẳng biết lấy gì ra mà báo đáp công ơn của nhà chú cả, nên chỉ có thể tạm gác lại.
“Kiến Quốc, Kiến Xương, ăn canh chậm thôi, vẫn còn nóng đó.”
Nhị Bảo và Tam Bảo gật gật đầu, rồi gắp miếng cá lớn ăn.
“Hiệu trưởng Triệu có nhà không?”
Triệu Trân Trân không nghe ra giọng nam lạ lẫm đó là của ai, nên hỏi lại một câu: “Ai vậy?”
Hà Khánh Hải và Triệu Trân Trân chào hỏi có vài lần, nên đáp: “Tôi là bác sĩ Hà ở bên cạnh.”
Không chờ mẹ sai bảo, Vương Kiến Dân đã đứng dậy nói: “Mẹ, để con đi mở cửa.”
Hà Khánh Hải là con trai của nhà họ Hà bên cạnh, là chú của Hà Tuấn Sinh và Hà Tuấn Lễ, cũng là bố của Hà Mai Mai. Bình thường anh ta không ở nhà, thi thoảng cuối tuần mới về. Nhưng thật ra chỗ làm việc của anh ta rất gần, ở bệnh viện công xã cách cũng không xa.
Nghe bà hai kể, hai năm trước kể từ khi vợ anh ta bị bệnh qua đời, có lẽ sợ tức cảnh sinh tình nên việc ăn uống ngủ nghỉ của Hà Khánh Hải đều ở bệnh viện, rất hiếm khi về nhà.